Cậu bé gào khóc giữa lễ đường, vạch trần sự thật động trời khiến cả buổi lễ sững sờ…
Lễ cưới được tổ chức trong một biệt thự sang trọng nằm giữa ngoại ô thành phố. Hôm đó trời đẹp đến lạ, bầu trời xanh ngắt, nắng rải nhẹ lên những bức tường trắng tinh khôi, ánh sáng phản chiếu lấp lánh qua những chiếc ly pha lê đặt gọn gàng trên bàn tiệc. Mọi thứ đều hoàn hảo, như thể định mệnh đã sắp đặt cho một cuộc hôn nhân mỹ mãn.
Nhưng không ai biết, định mệnh hôm đó lại đang nín thở chờ một cú va chạm bất ngờ — và người tạo nên sự đổ vỡ ấy, chính là một cậu bé chỉ mới mười tuổi.
Ông bố, tên là Hưng, một người đàn ông thành đạt, lịch lãm ở tuổi 38, đang rạng rỡ trong bộ vest xám tro được cắt may riêng. Hôn thê của anh – Ngọc Trinh – là một cô gái xinh đẹp, kém anh gần 15 tuổi. Họ quen nhau qua một chuyến công tác từ thiện ở miền Trung, và chỉ sau sáu tháng, anh cầu hôn cô trong một buổi tối đầy sao trên đỉnh Bà Nà.
Ai cũng ngưỡng mộ cặp đôi này: một doanh nhân thành đạt và một cô gái trẻ trung, dịu dàng. Nhưng trong khi mọi người đang ngợi ca tình yêu cổ tích ấy, chỉ có một người duy nhất không hề mỉm cười – đó là Nhật, con trai của Hưng với người vợ quá cố.
Cậu bé mặc một bộ vest nhỏ, tóc được chải gọn gàng, nhưng ánh mắt thì không giấu nổi sự bất an và hoài nghi. Suốt buổi lễ, Nhật im lặng, không chạy nhảy, không cười đùa – cậu chỉ chăm chăm nhìn vào Trinh với ánh mắt lạnh lẽo đến kỳ lạ.
Đến thời điểm quan trọng nhất – khi cha xứ chuẩn bị tuyên bố lời thề, đèn chùm sáng rực phía trên trần nhà như khiến mọi thứ trở nên lung linh và thiêng liêng hơn bao giờ hết.
Cha xứ hỏi:
– Hưng, con có đồng ý lấy Ngọc Trinh làm vợ, yêu thương và tôn trọng cô ấy suốt đời không?
Anh mỉm cười:
– Con đồng ý.
Mọi người vỗ tay rào rào.
Cha xứ quay sang Trinh:
– Ngọc Trinh, con có đồng ý…
Nhưng trước khi câu hỏi kết thúc, một tiếng hét xé toạc bầu không khí trang nghiêm vang lên:
– BỐ ƠI! ĐỪNG CƯỚI! CÔ ẤY LỪA BỐ!
Toàn bộ lễ đường sững lại.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cuối sảnh – nơi Nhật đang đứng, gương mặt đỏ bừng vì xúc động, mắt rưng rưng nhưng ánh nhìn kiên định.
Hưng quay lại, sửng sốt:
– Nhật? Con đang làm gì vậy?
Cậu bé chạy lên giữa lễ đường, đứng chắn giữa bố và cô dâu, thở hổn hển rồi nói một câu khiến cả khán phòng im phăng phắc:
– Bố ơi… cô ấy không yêu bố đâu. Cô ấy… cô ấy chỉ muốn tiền của bố thôi!
Sự hỗn loạn bắt đầu. Mọi người xôn xao, một vài tiếng thì thầm lan nhanh như lửa cháy trên đồng cỏ.
Ngọc Trinh biến sắc, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng tay đã siết chặt bó hoa cưới đến mức rụng cánh. Cô nói:
– Nhật, con nói linh tinh gì thế? Cô yêu bố con thật lòng mà…
Nhật run rẩy, rút từ túi áo một chiếc USB nhỏ xíu.
– Con… con đã nghe được cuộc điện thoại của cô, hôm trước, khi cô nghĩ con đã ngủ. Cô nói chuyện với một người tên là Minh… bảo rằng “chỉ cần cưới được ông Hưng, thì em sẽ có một nửa công ty, rồi mình cao chạy xa bay”.
Cả khán phòng chết lặng.
– Con… con ghi âm lại rồi. Đây! – Nhật giơ chiếc USB ra.
Một người trong đội kỹ thuật sự kiện nhận lấy và nhanh chóng mở file âm thanh phát lên qua hệ thống loa.
Giọng nói vang lên rõ ràng, không thể chối cãi:
“Em đã làm đúng như anh nói. Hưng tin em như điếu đổ. Chỉ cần cưới xong là em sẽ thuyết phục ảnh ký chuyển nhượng cổ phần. Sau đó, mình biến. Kệ cái thằng con anh ta, nó là trẻ con thôi, biết gì.”
Không khí như đông cứng. Gương mặt Hưng trắng bệch, anh như người mất hồn.
Ngọc Trinh vội vã hét lên:
– Không! Không! Đó là giả! Nhật đã dựng chuyện!
Nhưng giọng cô bắt đầu run rẩy, mắt đảo liên tục.
Một người bạn thân của Hưng – luật sư Trần – tiến lên:
– File này là thật. Giọng nói rõ ràng, không bị cắt ghép. Tôi có thể xác nhận ngay bây giờ.
Ngọc Trinh biết không thể chống chế thêm, cô ngã sụp xuống nền gạch, vừa khóc vừa nói:
– Em xin lỗi… em cần tiền chữa bệnh cho mẹ… Em không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này…
Nhật đứng đó, mắt ngấn lệ nhưng ánh nhìn vẫn kiên cường:
– Bố ơi… con không muốn bố bị tổn thương nữa. Mẹ con mất rồi, bố đã đau khổ nhiều lắm. Bố đừng để cô ấy lừa thêm…
Hưng lặng người. Đôi mắt người đàn ông từng trải kia bắt đầu đỏ hoe. Anh tiến đến ôm con trai thật chặt, một tay vẫn còn cầm chiếc nhẫn cưới chưa kịp trao.
– Con trai à… bố xin lỗi… bố đã không tin con, không để ý tới cảm xúc của con.
Đám cưới bị hủy ngay tại chỗ. Khách mời lần lượt rời đi, để lại trong không gian chỉ còn tiếng nấc nghẹn của Trinh và cái siết chặt đầy tình phụ tử giữa hai cha con.
Một tháng sau, Hưng dời lịch công tác, dành toàn bộ thời gian chăm sóc con trai. Hai bố con bắt đầu lại từ những điều giản dị: cùng nhau ăn sáng, đạp xe trong công viên, và mỗi tối, Hưng đều đọc truyện cho Nhật trước khi ngủ – điều mà anh đã bỏ quên suốt nhiều năm qua.
– Con tha lỗi cho bố chưa? – Anh hỏi trong một tối mưa phùn.
Nhật gật đầu, chui vào lòng bố:
– Con chỉ cần bố ở bên con. Bố đừng để ai thay mẹ nữa, nếu họ không thật lòng.
Hưng mỉm cười, đặt nụ hôn lên trán con:
– Bố hứa.
Câu chuyện kết thúc không phải bằng một đám cưới xa hoa, mà bằng một tình cảm vững chãi hơn cả lời thề trăm năm: tình cha con.