Khi biết tin, tôi giận không chịu nổi, quát lên, vợ nhìn tôi rồi thờ ơ đáp: “Tình nghĩa gì, yêu thương gì mà cần phải báo”.
Tôi và vợ bằng tuổi, yêu nhau hơn hai năm thì cưới. Chúng tôi không phải mối tình đầu của nhau, trước khi đến với tôi, vợ từng có một mối tình sâu đậm hơn 6 năm. Sau đó, cô ấy bị phản bội nên họ chia tay trong êm đẹp. Trước vợ, tôi cũng trải qua hai mối tình, có thể nói là nghiêm túc nhưng chưa sâu đậm như với vợ. Từ khi có vợ, tôi chưa từng tơ tưởng đến bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài cô ấy. Chúng tôi cưới nhau đã gần 16 năm, con gái lớn đang học lớp 10, hai cậu con trai lớp 8 và lớp 4. Vợ tôi là người phụ nữ độc lập, quyết đoán, trước đây cô ấy hòa đồng, vui vẻ. Tôi làm việc cố định xa nhà, cứ cách tuần sẽ nghỉ 2-3 ngày cuối tuần thăm vợ con.
Vợ con sống cùng bố mẹ tôi, bố tôi mất cách đây vài năm vì đột quỵ, mẹ vẫn ở với vợ tôi từ ngày chúng tôi cưới. Tôi không phải người sống rộng rãi về kinh tế, không thuộc nhóm tứ đổ tường; thi thoảng có dịp, lễ tết nhậu nhẹt với bạn bè, đồng nghiệp. Vợ là người xởi lởi, vui vẻ, giỏi thu vén và thành công trong công việc, lương vợ vài năm trước gấp 4-5 lần tôi. Vài năm trở lại đây, chúng tôi không còn nói chuyện với nhau, tôi không rõ cô ấy làm công ty nào, vị trí gì, lương bao nhiêu. Hơn 3 năm nay vợ không hề gọi điện thoại, nhắn tin hay trả lời điện thoại, tin nhắn từ tôi, các tin nhắn của tôi cô ấy sử dụng chế độ tự xóa. Tôi mới biết điều này cách nay vài tuần.
Câu chuyện bắt đầu từ khi cưới nhau, chúng tôi rạch ròi về chi tiêu, lương ai nấy giữ, cô ấy lo mọi thứ trong gia đình, từ ma chay hiếu hỉ, biếu bố mẹ hai bên, chi tiêu con cái học hành trong nhà. Thi thoảng tôi về, mua sắm gì, mua đồ cho con hay biếu bố mẹ, lúc tôi trả, khi vợ trả. Tôi tích cóp mua được vài mảnh đất, là tài sản riêng của tôi, có vợ xác nhận là tài sản riêng, không tranh chấp. Cô ấy quy định rõ, ly hôn cô ấy chỉ cần nuôi ba đứa con, không tranh chấp bất kỳ tài sản nào. Vì thế mỗi tài sản tôi mua, cô ấy đều đồng ý ký thỏa thuận này. Tôi cũng từng ký ba bản thỏa thuận khi cô ấy mua đất.
Cách đây hơn 3 năm, công ty cũ không tái ký hợp đồng với vợ, do một số thay đổi về ban lãnh đạo. Cô ấy thuộc nhóm quản lý thân thiết của ban lãnh đạo cấp cao cũ, nên khi thay đổi cơ cấu, ban lãnh đạo mới không trọng dụng. Tôi thuộc típ người khô khan, không biết ăn nói, khi cô ấy nhắn tin thông báo, tôi nhớ mình trả lời rằng thất nghiệp thì đi tìm việc khác mà làm. Sau đó, cô ấy nhắn tin trả lời chỉ một chữ: “Ừ” rồi không nhắn thêm câu nào nữa. Tôi cũng nghĩ rằng, vợ cứ vài ba năm lại đổi công ty mới một lần, nên cô ấy tìm kiếm công việc mới nhanh chóng thôi.
Thời điểm ấy, tôi có gần hai tỷ đồng, dự định mua thêm một mảnh đất, vay thêm vài trăm triệu đồng, nhờ cô ấy đi ngân hàng ký tên để vay. Trước khi đến ngân hàng mấy hôm, cô ấy có nhắn tin bảo chuyển 12 triệu đồng đóng tiền học thêm cho con. Cô ấy thất nghiệp hơn một tháng, chưa có tiền đóng, nhờ tôi phụ lần này. Đó là lần đầu, tới giờ cũng là lần cuối cô ấy nhờ tôi hỗ trợ tiền. Tôi lại cho rằng, xưa nay cô ấy luôn có một khoản dư dả để lo cho gia đình, là một người rất giỏi thu vén, không thể nào thiếu thốn được, lương cô ấy cũng khá cao, không lẽ mới thất nghiệp hơn một tháng mà lại thiếu nhiêu đó tiền? Vì vậy, tôi nhắn tin trả lời rằng: “Không có, tự lo đi”, cô ấy không trả lời tin nhắn.
Sau đó, vợ vẫn vui vẻ lên ngân hàng ký giấy vay nợ mua đất cùng tôi, cô ấy còn hỏi giấy thỏa thuận tài sản đâu (thỏa thuận tài sản chỉ thuộc về mình tôi), đưa đây em ký. Sau khi rời khỏi ngân hàng, cô ấy nói: “Anh về trước đi, em có việc về sau”. Cô ấy quên đồ, tôi chạy theo đưa. Tôi khá ngạc nhiên khi thấy cô ấy ngồi xổm ở nhà xe khóc. Tôi không dám tiến đến, quay người đi khi cô ấy ngồi đó khóc, tôi sợ nên chọn cách trốn tránh.
Cuối tuần đó, khi tôi về nhà, vợ đi công chuyện đâu đó chưa về, lúc về trời gần tối, cũng không thấy mua đồ ăn gì, đồ đông lạnh trong tủ bỏ ra không kịp, cô ấy bảo hôm nay cả nhà ăn tạm trứng chiên, ngày mai sẽ nấu bù. Tôi đang đói, bực mình nên nói: “Có bữa cơm mà cũng không nấu được ra hồn”. Vợ đang cầm mấy quả trứng lấy từ trong tủ lạnh, nghe vậy ném thẳng chúng vào trong tường, bể tan nát. Vợ bỏ vào phòng đóng cửa lại, tôi chạy đi mua đồ ăn bên ngoài cho cả nhà, mẹ tôi định dọn trứng vỡ, tôi bảo để vợ dọn.
Sáng hôm sau, vợ dậy sớm, lau chùi bếp sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì. Có lẽ, từ hôm ấy trở đi, cô ấy đã thay đổi hoàn toàn, không còn nói cười vui vẻ như trước. Chỉ khi trước mặt các con, cô ấy trò chuyện rất vui vẻ; trước mặt tôi, vợ không hé răng nói một chữ. Cho dù tôi cáu giận, dỗ dành thế nào, vợ cũng không đáp lại lấy một từ. Tôi bắt đầu thấy sợ, cảm giác cô ấy thật sự đã giận, nhưng lại không đủ dũng khí vượt qua cái tôi và cũng không biết phải thế nào vợ mới hết giận. Chúng tôi cứ sống như vậy hơn 3 năm nay. Nghĩa vụ làm dâu, làm vợ, làm mẹ, cô ấy đều bình thường như trước đây, chỉ là nói chuyện với tôi thì không. Tôi đều phải dựa vào những cuộc trò chuyện có mặt con để được nói chuyện với vợ. May mắn rằng các con tôi đều học giỏi và lạc quan.
Cách đây hơn 4 tháng, bố vợ mất vì bệnh, tôi và cả gia đình nội không biết. Hơn một tuần trước khi tôi biết chuyện, vợ có việc đi công tác đột xuất mấy ngày, tôi dẫn các con đi ăn, vô tình hỏi con gái lớn lâu nay có điện thoại hỏi thăm ông ngoại không. Bé trả lời tôi: “Ông ngoại mất hơn hai tháng rồi, mẹ nói ai hỏi mới nói, còn không hỏi không được nói”, tôi thực sự sốc và ngạc nhiên. Không ngờ vợ mình giấu mẹ chồng, giấu chồng và gia đình chồng chuyện động trời vậy. Khi vợ trở về, tôi hỏi, cô ấy không trả lời. Đến khi tức giận không chịu nổi, tôi quát lên, cô ấy nhìn tôi rồi thờ ơ đáp: “Tình nghĩa gì, yêu thương gì mà cần phải báo”. Tôi lặng người, không biết phải thế nào, hóa ra tôi thực sự tệ bạc đến vậy.
Tôi cố gắng tìm kiếm thông tin mạng xã hội của vợ, vợ không sử dụng bất kỳ một ứng dụng nào, cũng không biết cô ấy làm ở đâu. Tôi đã xin nghỉ phép mấy ngày để nhờ người đi theo xem cô ấy làm ở đâu. Một cảm giác xấu hổ và hối hận vô cùng, vợ vẫn luôn ở đây, ngay trước mắt tôi, nhưng tôi thật sự đã mất cô ấy mãi mãi. Tôi không biết phải sửa sai và chuộc lại lỗi lầm thế nào. Tôi lấy tất cả các giấy tờ nhà, đất, các tờ giấy thỏa thuận tài sản đưa cô ấy. Những tài sản tôi có được đều từ khi có vợ và nếu không có vợ lo quán xuyến mọi việc thì tôi không thể tích trữ được nhiều vậy trong ngần ấy năm.
Vợ chẳng thèm nhìn mà quăng trả lại tôi tất cả các sổ đất và giấy tờ, không hề đáp trả một lời. Tôi viết cho vợ một bức thư vì biết nhắn tin thế nào cô ấy cũng chẳng chịu đọc. Vừa liếc nhìn tờ giấy, cô ấy xé nát, vứt vào sọt rác và bỏ ra ngoài. Tôi đứng chết lặng, bất lực, không biết phải thế nào cả. Hơn hai tháng trời gần như tôi không thể ngủ nổi, bật dậy giữa đêm, cảm giác hối hận không tả được. Tôi về bên ngoại, thắp nhang cho bố vợ, anh vợ nhìn tôi chẳng nói gì cả, có lẽ anh hiểu phần nào. Mẹ vợ mất từ khi vợ tôi lên bốn tuổi, bố vợ ở vậy nuôi ba anh em cô ấy nên người. Vợ rất thương bố, từ nhỏ cô ấy đã định hình lấy chồng sẽ sinh ba con giống như ba mẹ đã sinh ba anh em cô ấy vậy. Ba anh em đều thương bố, học giỏi, thành đạt và yêu thương nhau. Anh vợ nói với tôi rằng, chuyện gia đình tôi, chẳng cần ai kể, anh ấy tự cảm nhận được, vợ tôi mồ côi mẹ từ nhỏ, sống thiếu tình thương, sợ nhất cảm giác người ta thương hại mình.
Anh vợ kể, một lần, cô ấy hỏi đùa với bố vợ: “Bố ơi, nếu sau này con bỏ chồng, bố nuôi con không”? Ông đáp: “Bỏ được, nhưng đợi khi nào bố không còn sống nữa”. Mấy năm nay, mỗi lần về nhà, cô ấy đều mang theo một tâm trạng khác lạ, anh ấy hiểu được. Anh trai vợ nói với tôi: “Nếu không thể vì con được nữa, lúc nào em gái anh muốn ly hôn, nhờ em ủng hộ nó nhé”. Câu nói của anh vợ cứ văng vẳng mãi trong đầu tôi. Tôi cảm thấy thật sự sợ hãi và bất lực. Tôi không biết phải đối diện với vợ thế nào, không biết có phép màu nào hàn gắn được tình cảm đã mất. Rất mong nhận được lời khuyên từ các bạn. Xin cảm ơn nhiều.