Cưới nhau 6 năm, chồng tôi chưa từng đưa tôi đi du lịch, dù chỉ một đêm rời khỏi quê.
Nhưng tôi chẳng than vãn — cho đến tối hôm đó, điện thoại anh cắm sạc, tôi thấy dòng tin từ “Bé Thỏ Lạnh Lùng” gửi ảnh hai vé máy bay, phòng khách sạn hạng Executive bên bờ biển:
“Mai đi nha anh, em đặt rồi. Vợ anh ở quê có biết gì đâu!”
Tôi không khóc.Không ghen.Tôi chỉ mở Google Maps, tìm địa chỉ khách sạn 5 sao bên bờ biển kia, rồi lặng lẽ gọi đặt một chiếc xe VIP đón tôi đi trong đêm.
Sáng hôm sau – trước sảnh khách sạn:
Tôi không đi một mình.Tôi bước xuống xe cùng… máy quay, bộ phận pháp lý của công ty chồng, và một gương mặt đặc biệt: người vợ cũ từng kiện “Bé Thỏ” vì lừa đảo tình cảm & tài sản.
Vâng, tôi đã âm thầm liên hệ với cô vợ cũ kia từ khi biết tên “em bé” này.Hồ sơ đầy đủ, bằng chứng hoàn chỉnh, tôi chỉ chờ một lần bắt quả tang.
Cao trào ập đến như sấm dội:
Khi lễ tân vừa giao thẻ phòng, tôi bước tới chặn tay anh ta trước mặt cả sảnh khách.Lấy ra chiếc phong bì có nội dung tố cáo nội bộ công ty kèm ảnh chồng tôi đi du lịch “trong giờ công tác” cùng bồ nhí, và… rút ra tờ đơn ly hôn kèm hồ sơ phân chia tài sản.
Còn cô “Bé Thỏ”?Vừa bước ra từ thang máy, nhìn thấy người vợ cũ cùng một người phụ nữ mặc sơ mi trắng (là tôi), chỉ biết quỳ sụp trước cửa khách sạn mà gào khóc.
Kết thúc đậm chất “tĩnh lặng là đỉnh cao của đòn thù”:
Tối hôm đó, tôi không trở về.
Tôi thuê một phòng trong chính khách sạn ấy, ngồi trên ban công nhâm nhi ly vang, nhìn xuống cảnh chồng tôi bị bảo vệ mời ra ngoài vì “gây mất trật tự”.Chi phí? Được thanh toán bằng chính thẻ công ty anh ta đã dùng để book chuyến đi.
Câu kết gọn mà đắng:
“Có những người đàn bà không đánh ghen.Vì họ biết: nỗi nhục công khai giữa ánh sáng… đau gấp trăm lần cái tát trong bóng tối.”