Hôm đó, chuyến bay AZ-771 khởi hành từ một thành phố ven biển, hướng về thủ phủ phía Đông. Trên máy bay có 162 hành khách, trong đó có vợ chồng anh Tú – chị Hằng, và một cậu bé tên Bình, 6 tuổi, ngồi cửa sổ hàng 18, ghế A.
Máy bay cất cánh được khoảng 30 phút, mọi thứ vẫn bình thường. Đèn báo thắt dây an toàn đã tắt, hành khách bắt đầu gọi đồ uống. Phi công là cơ trưởng Trần Hoài Nam, người có 17 năm kinh nghiệm, được đánh giá là bình tĩnh, chắc tay, rất ít khi gặp sự cố.
“Cô ơi, bên ngoài có người!”
Tiếp viên Trang đang đẩy xe phục vụ thì nghe cậu bé Bình gọi:
Cô ơi… bên ngoài có người.
Ai cũng bật cười vì tưởng trẻ con nói linh tinh. Nhưng Trang vừa định xoa đầu Bình thì mặt cậu bé tái mét, chỉ thẳng vào ô kính:
Người đó… đang bám vào máy bay…
Cả dãy ghế quay lại nhìn. Trang cố giữ bình tĩnh, cúi xuống nhìn theo. Và tim cô khựng lại. Trên mép kính ngoài cùng – nơi chẳng một sinh vật nào có thể tồn tại được ở độ cao 9.000 mét – một bóng đen dài như đang bám vào cạnh cửa.
Trang giật mình lùi lại, làm xe phục vụ suýt đổ. Một hành khách lực lưỡng gần đó cũng bật dậy nhìn sát vào cửa. Mặt anh ta chuyển sang trắng bệch:
Có… có thứ gì đó thật!
Tiếng xì xào bắt đầu lan khắp khoang.
Tổ bay bắt đầu nghi ngờ
Trang lập tức chạy về khoang lái:
Cơ trưởng! Hành khách báo trên kính có bóng người… em cũng… cũng thấy…
Cơ trưởng Nam nhíu mày:
Không thể có chuyện đó. Ở độ cao này không ai tồn tại nổi.
Nhưng theo quy trình, ông vẫn yêu cầu cơ phó Phạm Minh Đức kiểm tra lại tình trạng camera ngoài thân máy bay. Đúng lúc đó, camera ngoài cánh trái nhiễu nặng, màn hình sọc loạn, rồi mất luôn tín hiệu.
Cơ trưởng Nam bắt đầu thấy bất thường.
10 phút sau – Radar mất tín hiệu
Tổ bay đang cố liên lạc thì tín hiệu máy bay trên radar biến mất luôn. Trên đài kiểm soát, nhân viên trực đã thử ba kênh liên lạc khẩn cấp nhưng AZ-771 không trả lời.
Trong khoang hành khách, đèn bắt đầu chập chờn. Một loạt tiếng “cạch cạch” vang lên từ mái khoang máy bay, như có ai đó đang bò từ bên ngoài gõ vào vỏ kim loại.
Hành khách hoảng loạn.
Chị Hằng ôm chặt con trai:
Con nhìn thấy gì vậy Bình!?
Cậu bé run lẩy bẩy:
Mẹ ơi… chú ấy không có mặt…
Trời lạnh như băng dù điều hòa vẫn bình thường.
“Máy bay… đang hạ độ cao mà không hiểu vì sao!”
Trong khoang lái, cơ phó Đức hét lên:
Cơ trưởng! Máy bay đang giảm độ cao không có lệnh! Hệ thống điều khiển đang bị chiếm quyền!
Họ cố tắt autopilot – không có phản hồi.
Ngoài cửa kính khoang lái, cơ trưởng Nam bất chợt nhìn thấy một bóng đen lướt ngang rất nhanh, như đang “chạy” dọc theo thân máy bay. Ông dồn hết bình tĩnh:
Gọi cabin! Báo mọi người giữ nguyên vị trí!
Nhưng radio nội bộ toàn tiếng nhiễu, không thể truyền thông điệp.
Khoang hành khách rơi vào hỗn loạn
Từ trần máy bay, cạnh cốp hành lý, lớp vỏ kim loại bị móp vào, như có thứ đang đập từ bên ngoài. Một hành khách thét lên:
Trời ơi nó đang chui vào!!
Tất cả ôm đầu, tiếng trẻ con khóc vang cả khoang. Một người cố cầu nguyện, nhưng câu chưa dứt thì toàn thân máy bay rung mạnh, như bị ai đó túm lấy kéo xuống.
Đèn cabin tắt phụp.
Chuyển sang toàn bộ ánh đỏ khẩn cấp.
AZ-771 lao xuống – 9.000 mét… 8.000… 7.000…
Trong phòng điều phối mặt đất, một nhân viên hét lên:
Chuyến AZ-771 tụt độ cao cực nhanh! Tốc độ rơi như… máy bay mất động cơ!
Một người khác toát mồ hôi lạnh:
Nhưng họ không phát tín hiệu khẩn cấp!
Hệ thống theo dõi thân máy bay bỗng gửi về một ảnh cuối cùng – từ camera bụng máy bay – hình cực nhiễu nhưng nhìn rõ một cánh tay người bám vào càng đáp.
Cả phòng điều phối đứng chết lặng.
Trong khoang lái – “Nó… đang ở trên máy bay chúng ta!”
Cơ phó Đức run giọng:
Thứ đó… nó không phải người.
Cơ trưởng Nam cắn răng:
Cố ngẩng mũi lên! Chúng ta không được để 162 người chết như thế này!
Ông gom toàn bộ sức kéo cần lái thủ công. Máy bay rung kịch liệt, nhưng tốc độ rơi giảm chậm lại.
Chuyện cuối cùng mà mọi người nghe được
Từ cabin phát ra tiếng gõ – “cốc, cốc, cốc” – như ai đó gõ thẳng vào vỏ máy bay từ bên ngoài, rồi một giọng nhỏ, rè yếu qua radio mặt đất:
“Nếu có ai nghe được… thì nói với gia đình tôi… tôi đã cố hết sức…”
Sau đó – im lặng hoàn toàn.
Máy bay biến mất
Radar mất hẳn tín hiệu ở độ cao 3.200 mét, trên một vùng mây dày đặc.
Không ai tìm thấy xác máy bay hay mảnh vỡ nào ngày hôm đó.
Nhưng 27 tiếng sau, mặt đất nhận được một bản ghi âm từ hộp đen truyền dữ liệu về, chỉ vỏn vẹn 7 giây:
Trong đó là tiếng trẻ con nói nhỏ:
“Mẹ ơi… chú ấy lại nhìn con…”
Rồi hết.
Cho tới giờ, hành trình cuối của AZ-771 vẫn nằm trong hồ sơ đóng dấu tuyệt mật của ngành hàng không – không ai lý giải được…

