Tôi lấy chồng năm 27 tuổi.Chồng tôi là con trai một, hiền lành, nhưng… hiếm muộn.Sau khi cưới, tôi lặng lẽ đi khám, lo lắng bản thân có vấn đề.Nhưng sau hàng loạt xét nghiệm, bác sĩ nói: tôi hoàn toàn khỏe mạnh.Người cần điều trị… là chồng.
Mẹ chồng biết chuyện, liền lạnh mặt, hằn học:
“Cô ăn uống gì mà mấy năm nay cái bụng vẫn trống trơn? Muốn làm dâu nhà này thì phải biết đẻ!”
Chồng tôi biết lỗi, luôn cố gắng, âm thầm chạy chữa, uống thuốc, kiêng khem, cả Đông cả Tây y.Tôi cũng chẳng oán trách, chỉ mong trời thương.
9 năm trôi qua.Cuối cùng, điều kỳ diệu cũng đến.
Tôi mang thai.
Một bé gái.
Chồng tôi rơi nước mắt, mẹ chồng thì… lặng thinh.Không một lời chúc mừng, không một cái vỗ vai an ủi.Bà chỉ thở dài:
“Con trai là dòng. Con gái là nhánh. Dòng họ này… tuyệt hậu mất thôi.”
Tôi tủi nhục, chỉ biết tự chăm bầu, tự xoay xở.Chồng bận rộn đi công tác, mọi thứ tôi đều nhịn.
Đến ngày sinh, mẹ chồng không hề vào viện.Đầy tháng, bà mới xuất hiện, mặc nguyên bộ áo dài đỏ sậm, tay xách theo một chiếc túi.
Bà ném lên bàn:
“500 triệu. Gọi là tiền đầy tháng cho con bé. Nhưng…”
Bà rút ra một tờ giấy, đẩy về phía tôi.
“Ký vào đây.”
Tôi lặng người nhìn xuống:Giấy ủy quyền giám hộ đứa bé.
“Từ nay, nó mang họ tôi – không phải họ của chồng cô. Nó sẽ do tôi trực tiếp nuôi, ăn học theo ý tôi. Cô chỉ việc sinh thôi, không cần dạy.”
Tôi đứng bật dậy, gằn giọng:
“Bà nói cái gì?”
Bà không chớp mắt:
“Cô sinh được mỗi đứa con gái, thì để tôi nuôi cho tử tế. Cô khỏi lo thất lễ với họ hàng. Tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài du học từ sớm, đổi tên đổi giấy tờ, coi như đứa bé này không dính dáng gì đến cô!”
Chồng tôi về đến nơi thì tôi đang ôm con ngồi dưới sàn, khóc nghẹn.
Anh gào lên:
“Mẹ điên rồi à? Mẹ nghĩ mình là ai mà tước quyền làm mẹ của vợ con? Mẹ không nuôi nó thì đừng đụng vào!”
Mẹ chồng giận dữ bỏ về, vứt lại một câu:
“Sau này đừng trách tại sao bà nội này… không còn đứa cháu nào!”
Nhưng đó chưa phải cú sốc cuối cùng.
Một tuần sau, tôi nhận được giấy mời từ văn phòng luật sư – người đại diện ủy quyền của mẹ chồng.Bà đã chuyển toàn bộ tài sản – gồm ba căn nhà và một khu đất vàng – sang tên đứa bé… với điều kiện duy nhất:
Tách khỏi bố mẹ ruột.
Tôi cười cay đắng.Một bên là con gái, một bên là cả cuộc sống.Mẹ chồng không cần con, chỉ cần “truyền nhân” mang danh họ mình.
Tôi xé nát tờ giấy.Nhìn con gái đang ngủ ngon lành, tôi thì thầm:
“Mẹ chẳng cần tài sản. Mẹ chỉ cần con được sống bên mẹ trọn vẹn, không bị ai ép uổng. Có mẹ ở đây, không ai được phép giành giật con khỏi tay mẹ.”
3 năm sau, mẹ chồng đổ bệnh nặng.Không ai chăm sóc. Người hầu cũng bỏ đi hết.Chồng tôi đưa con gái đến thăm bà.Lúc bé gọi “bà nội ơi”, bà rơm rớm nước mắt.
“Giá như… ngày xưa, bà đừng tham vọng đến vậy.”
Tôi đứng ở ngoài cửa, lặng lẽ nhìn vào.
Vì yêu quá mà muốn chiếm giữ, cuối cùng… bà đánh mất tất cả.