Em trai tôi – thằng út trong nhà – mới 37 tuổi, chưa vợ con gì, vừa mới mua được mảnh đất hơn 3 tỷ đứng tên riêng.Cả họ khen nó ngoan, hiền, lo cho cha mẹ và chị gái không thiếu gì.
Vậy mà…Một chiều mưa, tôi nhận điện thoại từ bệnh viện:
– “Anh Hùng bị đột quỵ, đang cấp cứu, tiên lượng xấu, chỉ còn 20% cơ hội sống sót…”
Tôi chết lặng.Cả gia đình lập tức đổ đến viện. Nhưng điều tôi không thể ngờ là chị gái tôi – người từng được em cho mượn gần 500 triệu không tính lãi – lại vội vàng rẽ hướng khác.
Chị không đến viện.Mà đến thẳng văn phòng luật sư.
Tại đó, chị rút ra một giấy ủy quyền cũ do em từng ký khi làm thủ tục đất, rồi thản nhiên đề nghị:
– “Anh xem giúp tôi cách lăn tay chuyển quyền sở hữu mảnh đất của em tôi qua tên tôi.Giờ nó hôn mê, không tỉnh dậy được. Tôi chia cho gia đình 30%, giữ 70% thôi.”
Luật sư giật mình hỏi:
– “Anh Hùng mất rồi sao?”
Chị gái thản nhiên nhếch môi:
– “Chưa. Nhưng bác sĩ bảo khó qua khỏi. Tôi chỉ muốn xử lý trước cho chắc ăn.”
Đúng 30 phút sau, trong lúc chị đang chờ xác nhận giấy tờ từ văn phòng công chứng, điện thoại chị reo.
Đầu dây bên kia là tiếng khóc nấc của mẹ tôi:
– “Chị ơi… Em Hùng tỉnh rồi! Tỉnh rồi thật rồi! Bác sĩ bảo kỳ tích, nó vượt qua nguy kịch rồi!”
Luật sư, nhân viên phòng công chứng, cả tôi (đi theo chị từ đầu, âm thầm không nói) đều quay sang nhìn chị.
Chị sững sờ. Mặt trắng bệch.
Tôi đứng dậy, nói đủ cho cả phòng nghe rõ:
– “Chị ơi, người sắp chết còn chưa kịp nhắm mắt mà chị đã lo ‘đổi chủ’ mảnh đất của nó.Lòng người nhà mình, em thà chưa bao giờ biết!”
Tối đó, tôi kể hết cho em trai nghe.Nó im lặng, không khóc, chỉ nói một câu:
– “Đất đó em cho chị đứng tên cũng được… nếu chị chỉ cần hỏi em một tiếng khi em còn sống.”
Vài tuần sau, em tôi chuyển toàn bộ đất sang tên… người bạn gái đã chăm nó suốt giai đoạn hôn mê.Không lời báo trước.
Còn chị gái?Bị họ hàng dị nghị. Mẹ tôi từ mặt. Bà chỉ nói:
– “Không phải vì con tham đất.Mà là vì khi em con thập tử nhất sinh… con lại chọn nghĩ tới sổ đỏ chứ không phải cái tay nó đang lạnh dần đi.”