Tiệc cưới vừa tan, căn biệt thự họ Trần vẫn sáng đèn rực rỡ. Tôi – Mi, cô dâu vừa về làm dâu nhà chồng – vẫn còn nguyên bộ váy cưới nặng trĩu, mồ hôi dính vào lớp trang điểm. Người ta bảo, làm dâu nhà giàu phải biết “nhún”, phải biết “kín miệng”, nhưng ngay đêm ấy, tôi đã hiểu thế nào là “địa ngục tân hôn”.
Vừa bước vào phòng tân hôn, mẹ chồng – bà Thoa, giọng sắc lạnh – gọi chồng tôi ra:
“Nam, mang hết số vàng cưới và tiền mừng ra đây. Đưa mẹ kiểm lại, kẻo con Mi nó giấu mang về nhà ngoại.”
Tôi chết lặng, chưa kịp hiểu chuyện gì, bà đã mở lời tiếp:
“Cưới xong rồi, mẹ nói trước: tao sẽ theo dõi con dâu một năm. Không chửa đẻ gì thì tống cổ về nhà nó, kiếm đứa khác đẻ cho dòng họ.”
Chồng tôi – người mà tôi vẫn tin là dịu dàng, tử tế – chẳng những không phản đối, mà còn ngoan ngoãn mở két lấy ra túi quà cưới.Trên bàn là gần 100 cây vàng cùng hơn 500 triệu tiền mừng – tất cả quà của họ hàng hai bên.
Tôi nghẹn họng, hỏi:
“Sao mẹ lại nghĩ con sẽ giấu? Đây là của hồi môn của con, có cả phần bên ngoại cho mà…”
Bà Thoa đập bàn:
“Của hồi môn gì? Về nhà này rồi là người nhà họ Trần. Cô chỉ có nghĩa vụ sinh con, lo việc nhà, không được giữ tiền riêng! Nhà này không chứa loại đàn bà ham của.”
Không khí đặc quánh, im lặng đến nghẹt thở. Tôi nhìn sang chồng mình – người tôi từng yêu đến quên bản thân – nhưng ánh mắt anh ta lại cúi gằm, im lặng như tượng.
Tôi bật cười, nhưng nước mắt trào ra.
“Hóa ra, cái ‘đêm tân hôn’ của con chỉ là buổi kiểm kê tài sản.”
Rồi tôi đứng dậy, tháo nốt vài chiếc nhẫn còn sót trên tay đặt gọn lên bàn. Tôi vào trong cởi bỏ cả váy cưới trắng muốt – thứ mà sáng nay tôi từng coi là biểu tượng cho hạnh phúc. Dưới ánh đèn, tôi mặc bộ áo dài mẹ tôi tặng bên trong lòng kiêu hãnh của người đàn bà bị xúc phạm đến tận cùng.
Mọi người chết lặng. Tôi lạnh lùng nói, từng chữ rắn rỏi:
“100 cây vàng và 500 triệu này, con không cần. Vàng cưới bố mẹ con trao con xin tặng lại luôn cho nhà họ Trần để xây thêm cái kho chứa lòng tham. Còn chuyện mẹ bảo theo dõi 1 năm xem con có chửa không… thì khỏi cần. Vì con vừa nhận kết quả y học: Nam – con trai mẹ – vô sinh bẩm sinh.”
Cả nhà như nổ tung. Mẹ chồng tôi ngã khụy xuống, chồng tôi mặt tái mét, ấp úng:
“Em… em nói gì vậy?”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, không còn giọt nước mắt nào nữa:
“Nếu không tin, anh có thể xem kết quả kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân mà anh giấu. Tôi tình cờ phát hiện trước hôm cưới.”
Mẹ chồng tôi nổi điên ném trả lại 2 cái kiềng vàng bố mẹ tôi và cô tôi tặng tôi. Tôi cúi xuống nhặt lên, đúng lúc đó…
										
