Bà Bảy – 72 tuổi, một tay thờ cúng hương hỏa 3 đời tổ tiên, sống cùng vợ chồng con trai út trong căn nhà cổ truyền mấy đời.Một ngày, thằng út cầu cứu:
– “Mẹ cắm tạm sổ đỏ tổ tiên lấy tiền cho con mở xưởng. Con làm ăn đàng hoàng, vài tháng sẽ chuộc lại!”
Không nỡ thấy con trắng tay, bà bấm bụng gật đầu.Không ai hay, lúc ký vào giấy thế chấp, bà nói một câu ngắn với nhân viên ngân hàng:
– “Làm thêm giúp tôi một bản hợp đồng phụ. Giấy ủy quyền tạm thời – đứng tên người bảo hộ tài sản.”
Người đó – chính là… ông bạn già hàng xóm, vốn là luật sư về hưu.
2 năm sau – xưởng phá sản.
Nợ đầm đìa, con dâu mặt lạnh như tiền:
– “Chỗ mẹ ở không còn thuộc về nhà mình nữa rồi. Mẹ nên tự trọng, rời đi để tụi con xử lý tài sản!”
Bà Bảy im lặng gói ghém quần áo rời đi trong đêm mưa.Không 1 tiếng trách, không 1 lời van xin.
Twist đầu tiên – 3 hôm sau, có người đến dán thông báo “niêm phong tài sản” trước cổng.
Cả nhà con trai tái mặt.Luật sư lạ hoắc đưa giấy tờ ra:
– “Căn nhà này hiện đang thuộc quyền kiểm soát pháp lý của ông Lương – người được ủy quyền đại diện tài sản trong thời hạn 5 năm từ bà Bảy.”
– “Mọi hành vi mua bán, sang tên, tẩu tán đều vi phạm và sẽ bị truy cứu trách nhiệm.”
Cú twist thứ hai – 1 tuần sau, báo chí đăng tin: ông Lương – người đại diện tài sản, vừa ủy quyền lại toàn bộ khu đất tổ tiên cho… một Quỹ học bổng dành cho trẻ em nghèo hiếu học.
Người đứng tên điều hành: bà Bảy.
Ngày khánh thành quỹ học bổng – cả nhà con trai lén đứng ngoài cổng, lặng lẽ cúi đầu.
Thằng út rớm nước mắt:
– “Con xin lỗi… Mẹ có thể rút lại không?”
Bà chỉ nhẹ nhàng đáp:
– “Mẹ đã từng cắm cả tổ tiên để cứu con. Nhưng con chọn cách phản lại chính cội nguồn.Vậy nên mẹ chỉ… trả tổ tiên lại, nhưng bằng cách khiến họ được nhớ tới bằng điều tốt đẹp hơn.”
Có những người mẹ không biết dùng lời lẽ để đòi lại công bằng,nhưng họ biết dùng cả một kế hoạch – để trả lại danh dự cho gia đình… mà không cần nổi giận.