Bà Mận – 73 tuổi – bị đau dạ dày hành suốt mấy tháng, người gầy rộc, yếu đến mức đứng còn không vững.Ấy thế mà con trai và con dâu chẳng buồn đưa bà đi khám.Một buổi sáng, trong lúc bà còn lơ mơ vì sốt cao, con trai thì thầm:
– “Mẹ về quê nghỉ ít hôm cho khỏe, ở đây bụi bặm mẹ càng mệt.”
Nói rồi bế thốc bà ra bến xe, dúi lên một chuyến khách giường nằm về miền quê xa tít tận Nghệ An.
Không thuốc, không người chăm.Mẹ già co ro bên valy và một túi bánh mì nguội ngắt.Xe lăn bánh giữa ánh mắt vô hồn của bà.
3 tháng trôi qua.
Hai vợ chồng sống phè phỡn trong căn nhà mới sửa, không ai còn nhắc đến bà cụ.Cứ mỗi lần ai hỏi:
– “Bà Mận đâu rồi?”
Họ lại bĩu môi:
– “Về quê rồi, ở nhà quê thoải mái hơn, tụi tôi còn phải lo con cái.”
Cho đến một buổi chiều mưa đổ rào.Khi họ vừa từ siêu thị về, thì thấy một chiếc xe công vụ đỗ ngay trước cửa.Từ trên xe bước xuống là bà Mận – khỏe mạnh, gọn gàng, dáng đi cứng cáp, phía sau là 2 cán bộ công an phường.
Bà nhìn con trai, giọng lạnh như băng:
– “Tôi đến để lấy lại sổ đỏ căn nhà này – tài sản mang tên tôi.Cũng để trình báo việc các người đẩy mẹ già ra đường khi đang bệnh, bỏ mặc người thân không chăm sóc.Từ giờ… tôi không có đứa con nào là anh nữa.”
TẤT CẢ CHẾT LẶNG.
Hóa ra sau khi bị đẩy về quê, bà được một người cháu họ cưu mang, đưa đi viện điều trị, rồi giúp bà làm đơn uỷ quyền pháp lý.Bà đã sang tên căn nhà cho chính quyền giữ hộ, đồng thời yêu cầu điều tra hành vi đuổi mẹ già khỏi nhà trái pháp luật.
Đẩy mẹ ra đường, tưởng bà sẽ chết lặng trong im lặng…Nhưng ai ngờ, người mẹ ấy đã chọn đứng dậy – và lần này, không phải để xin ở lại, mà là để đòi lại cả nhân phẩm và công lý.