Suốt 9 năm trời, tôi một mình gánh hết việc chăm mẹ chồng: từ cơm nước, thuốc men đến những đêm thức trắng canh chừng bà sốt cao. Cứ nghĩ trời không phụ lòng, đến lúc chia đất làm sổ đỏ bà sẽ nghĩ đến tôi. Ai dè, tất cả đất đai bà cho hết cô con gái ruột.
Đến lượt tôi, bà chỉ cười nhạt, đẩy qua cuốn sổ tiết kiệm 35 triệu, giọng còn khe khẽ:– “Cái này mẹ để phần cho con dâu, coi như công chăm mẹ mấy năm qua.”
Tôi hậm hực lắm, 9 năm trời cơ cực, rốt cuộc chỉ đáng giá ngần ấy thôi sao? Nhưng đành nuốt nước mắt, cầm sổ ra ngân hàng rút.
Vừa chìa sổ cho nhân viên, tôi cay đắng nói:– “Cho tôi rút hết, tổng cộng 35 triệu.”
Cô nhân viên liếc nhìn, thoáng ngẩn ra, rồi đột ngột ngẩng lên hỏi:– “Chị có chắc không? Trong tài khoản này… không phải 35 triệu đâu.”
Tôi chết lặng, ấp úng:– “Sổ ghi rõ ràng mà, sao lại không?”
Cô nhân viên mỉm cười, đưa màn hình cho tôi xem. Trước mắt tôi là dãy số dài hun hút, tận mấy con số 0 khiến tôi hoa mắt:3 tỷ 500 triệu.
Tôi ngã phịch xuống ghế, tay run rẩy. Cô nhân viên nhẹ giọng:– “Bà cụ gửi theo dạng sổ kép, số tiền thật chỉ có nhân viên quản lý mới biết. Đây là khoản bà ấy gửi riêng, ghi sổ 35 triệu chỉ để thử lòng chị em trong nhà. Người thụ hưởng duy nhất chính là chị.”
Tôi chết điếng. Nước mắt trào ra, nhớ lại bao lời mẹ chồng lạnh nhạt, nghiêm khắc năm nào… Hoá ra, tất cả chỉ là cách bà thử lòng, để rồi cuối cùng toàn bộ tài sản bà lại âm thầm để lại cho tôi.