Giữa lòng Sài Gòn náo nhiệt, có một con hẻm nhỏ nép mình bên những tòa nhà cao tầng. Ở cuối hẻm ấy, là căn phòng trọ cấp bốn ẩm thấp, mái tôn rỉ sét, vách tường bong tróc theo từng đợt mưa. Căn phòng vốn không phải là nhà thật của ông Dũng – một doanh nhân giàu có nức tiếng ngành vận tải – mà chỉ là nơi ông lui về trong một “vở kịch” mà chính ông tự dựng nên.
Không ai biết rằng, ông đang thử lòng bạn trai của con gái mình.
— “Ba à, con muốn dẫn Tuấn về ra mắt.”
Thảo – cô con gái duy nhất của ông Dũng – rụt rè nói vào một buổi tối.
Ông chỉ ậm ừ, ánh mắt hơi trầm ngâm. Thảo là tất cả của ông, người vợ quá cố đã gửi gắm cô lại cho ông bằng những giọt nước mắt trước khi nhắm mắt xuôi tay. Cả đời ông phấn đấu vì con, giờ khi nghe đến chuyện tình yêu, ông không khỏi lo lắng.
— “Con yêu nó thật lòng?”
— “Dạ. Anh ấy hiền lành, chăm chỉ, sống tình cảm…”
Ông Dũng không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trong lòng ông đã có một kế hoạch.
Ba ngày sau, ông Dũng gọi cho Thảo:
— “Con dẫn Tuấn đến nhà ba ở… nhưng là nhà trọ ba thuê để nghỉ ngơi cuối tuần. Còn nhà chính đang sửa.”
Thảo nhíu mày nhưng không hỏi nhiều. Cô biết tính cha kỹ lưỡng, hẳn ông đang muốn thăm dò điều gì đó.
Chiều hôm đó, Tuấn theo Thảo đến con hẻm nhỏ. Anh mặc chiếc áo sơ mi đã cũ, tay ôm bó hoa nhỏ và một ít trái cây. Khi thấy căn nhà xập xệ, anh chỉ khẽ ngạc nhiên, rồi lập tức nở nụ cười thân thiện.
Ông Dũng đang ngồi trước hiên, giả vờ ho sù sụ. Áo ông bạc màu, quần lấm bụi dầu, chiếc xe ba gác dựng bên góc tường là đạo cụ hoàn hảo.
— “Cháu chào chú ạ. Cháu là Tuấn – bạn trai của Thảo.”
— “Ừ, vào nhà đi. Chú vừa chạy xe về, hơi mệt.”
Tuấn rụt rè bước vào, đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Anh không chê bai, không tỏ vẻ khó chịu. Trái lại, anh cởi áo khoác, lăn xả quét nhà, lau bàn, gấp mùng cho ông Dũng như thể quen tay từ lâu.
— “Chú ho dữ quá, chắc cảm rồi. Để cháu ra tiệm mua thuốc với ít cháo nóng về cho.”
Ông Dũng hơi ngỡ ngàng. Ông không ngờ một chàng trai trẻ, học đại học, làm văn phòng, lại chẳng nề hà trước cuộc sống đơn sơ. Ông lặng lẽ quan sát từng hành động của Tuấn, từng cái cúi người nhặt rác, từng lần đưa tay đỡ ông khi đứng dậy.
Đêm đó, ông nằm trên chiếc giường tre ọp ẹp, thở dài. Nước mắt ông chảy ra mà không rõ vì cảm động hay vì nhớ đến người vợ đã khuất.
Một tuần sau, ông gọi cả hai đến biệt thự nhà ông – lần này là ngôi nhà thật. Thảo ngạc nhiên, còn Tuấn thì… bối rối đến đứng không vững.
— “Chú… chú là…?”
Ông Dũng mặc bộ vest chỉn chu, ngồi thẳng lưng giữa phòng khách lộng lẫy. Nhưng giọng ông lại rất nhẹ:
— “Là chú – người chạy ba gác ho sù sụ hôm bữa. Và cũng là ba của Thảo – chủ tịch công ty vận tải Dũng Thành.”
Tuấn im lặng hồi lâu. Rồi anh cúi đầu, mỉm cười:
— “Cháu không quan tâm chú là ai. Dù là người chạy xe hay chủ công ty, cháu vẫn sẽ kính trọng chú như một người cha.”
Câu nói giản dị mà chân thành khiến ông Dũng nghẹn ngào. Cái gật đầu chậm rãi, ánh mắt long lanh, là lời chấp nhận – không chỉ cho Tuấn, mà là cho một người con trai xứng đáng bên cạnh con gái ông.
Vài năm sau…
Ông Dũng về hưu, giao toàn bộ công ty lại cho Thảo và Tuấn. Gara xe ba gác cũ ngày nào được giữ lại, trở thành biểu tượng trong khuôn viên công ty – nhắc nhở họ rằng, để hiểu lòng người, đôi khi cần buông bỏ hào nhoáng.