Trời vừa sẩm tối, trên con đường lớn dẫn vào khu chung cư cao cấp giữa lòng thành phố, một cụ ông ngoài bảy mươi tuổi lầm lũi chạy chiếc xe máy cũ kỹ, bám đầy bụi đất. Ông mặc chiếc áo khoác sờn màu, chiếc quần kaki cũ kỹ và đôi dép nhựa đã mòn gót. Trên yên xe, một túi vải chứa đầy những món quà quê đơn giản – vài củ khoai lang, mớ rau xanh, ít trứng gà, và chai mật ong mà ông cẩn thận gói ghém để mang cho con trai.
Chung cư nơi con trai ông ở là một tòa nhà đồ sộ, sang trọng bậc nhất khu vực. Ông dừng xe trước cổng bảo vệ, lòng đầy phấn khởi. Đã lâu lắm rồi ông mới có dịp lên thành phố thăm con. Thằng Nam – đứa con trai duy nhất của ông, từ nhỏ đã thông minh, học giỏi. Nhờ sự cố gắng và quyết tâm, nó thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, rồi sau đó làm việc cho một tập đoàn lớn, dần dần mua được căn hộ sang trọng trong khu chung cư này.
Ông cụ xuống xe, khẽ chào người bảo vệ đang đứng gác trước cổng:
- Chào chú, tôi là bố của thằng Nam, tôi từ quê lên thăm nó. Nhờ chú gọi nó xuống giúp tôi với!
Người bảo vệ nhìn ông từ đầu đến chân, ánh mắt không giấu được vẻ nghi hoặc. Ông cụ với dáng vẻ lam lũ, quần áo giản dị, chiếc xe máy cũ kỹ, rõ ràng không phù hợp với không gian xa hoa này. Gã nhăn mặt:
- Bác có hẹn trước không? Ở đây không ai được tùy tiện vào nếu không có sự đồng ý của cư dân.
Ông cụ bối rối:
- Ờ… tôi không hẹn trước, nhưng tôi là bố nó mà. Nó ở tầng mười hai, căn số 1208, chú gọi giúp tôi được không?
Gã bảo vệ bĩu môi:
- Bác nói thế ai mà biết thật hay giả? Mấy người giả danh thân nhân để vào xin tiền cũng không ít đâu.
Nói rồi, gã quay lưng bước vào chốt bảo vệ, không thèm nhìn ông cụ nữa. Ông cụ đứng đó, lòng buồn rười rượi. Ông hiểu, với bộ dạng của mình, người ta dễ dàng nghĩ ông là một kẻ nghèo khó, không xứng đáng bước vào chốn này.
Ông rút điện thoại ra, run run bấm số thằng Nam. Điện thoại đổ chuông, nhưng không ai bắt máy. Ông gọi lần hai, lần ba… vẫn vậy. Ông thở dài, ngồi bệt xuống bậc thềm gần cổng, mắt nhìn xa xăm. Gió thành phố lạnh buốt, khác hẳn cái ấm áp của quê nhà.
Chợt một giọng nói vang lên phía sau:
- Bác ơi, bác cần giúp gì không ạ?
Ông quay lại, thấy một cô gái trẻ, mặc đồng phục nhân viên quán cà phê gần đó, đang nhìn ông với ánh mắt lo lắng. Ông cụ cười buồn:
- Bác lên thăm con trai mà nó không bắt máy, bảo vệ không cho vào. Bác cũng không biết làm sao nữa.
Cô gái nhìn về phía tòa chung cư, rồi khẽ nói:
- Bác cho cháu số điện thoại của anh ấy, cháu thử gọi giúp bác xem sao.
Ông cụ mừng rỡ, đưa số. Cô gái nhanh chóng bấm gọi. Lần này, Nam bắt máy.
- Anh Nam ơi, có bác nào nói là bố anh đang đứng trước chung cư chờ anh này!
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Nam lạnh lùng đáp:
- À, em bảo bác ấy về đi. Anh đang bận.
Cô gái sững người, nhìn ông cụ với ánh mắt thương cảm. Cô chần chừ, nhưng vẫn thuật lại lời của Nam. Ông cụ nghe xong, gật đầu, giấu đi nỗi buồn bằng một nụ cười gượng:
- Vậy à… Thôi bác về vậy.
Ông đứng dậy, cầm lấy túi quà quê, định quay đi. Nhưng cô gái kéo tay ông lại:
- Bác ngồi đây một lát nhé. Để cháu thử lần nữa.
Cô nhắn một tin cho Nam: “Anh à, bác có vẻ rất mong gặp anh. Hay anh xuống một chút đi, nhìn bác ấy đáng thương lắm.”
Một lúc sau, điện thoại reo. Nam nhắn lại: “Em đừng xen vào chuyện này, bác ấy không cần đến đây làm gì.”
Cô gái sững sờ. Ông cụ đứng lặng, mắt cay xè. Ông mỉm cười buồn:
- Cảm ơn cháu nhiều. Thôi, bác về đây.
Nói rồi, ông cụ lên xe, lặng lẽ rời đi, bóng lưng gầy guộc khuất dần trong dòng xe tấp nập. Cô gái nhìn theo, lòng trĩu nặng. Nhưng cô không biết rằng, câu chuyện chưa kết thúc ở đó…
Hôm sau, trên mạng xã hội lan truyền một bức ảnh chụp lại cảnh ông cụ ngồi co ro trước cổng chung cư, cùng dòng trạng thái: “Khi cha mẹ còn sống, hãy trân trọng. Đừng để đến lúc họ đi xa, ta mới hối hận.” Bài viết nhanh chóng lan rộng, thu hút hàng chục nghìn lượt chia sẻ.
Bài viết đó đến tay Nam. Khi đọc từng dòng bình luận chỉ trích, trái tim anh quặn thắt. Hình ảnh người cha già, lầm lũi ra về, khiến lòng anh dâng trào nỗi ân hận khôn nguôi.
Chiều hôm đó, Nam vội vã lao ra bến xe, tìm về quê. Khi anh đến nơi, ông cụ đang lúi húi ngoài vườn, vẫn mặc bộ quần áo cũ, ánh mắt hiền từ nhưng chất chứa nỗi buồn.
- Bố…
Nghe tiếng gọi, ông cụ giật mình quay lại. Nam chạy đến, ôm chầm lấy ông, nghẹn ngào:
- Con xin lỗi… Con sai rồi…
Ông cụ lặng người, rồi vỗ về lưng con:
- Về được là tốt rồi. Nhà lúc nào cũng chờ con.
Trên bầu trời, mặt trời khuất dần sau rặng tre, ánh hoàng hôn nhuộm một màu đỏ cam ấm áp. Và trong vòng tay của cha, Nam cảm nhận được thứ mà bao lâu nay anh đã lãng quên – tình yêu thương vô điều kiện của một người cha già.