Sau ngày cưới thằng dân tộc quê mùa – cái đám cưới mà cả họ nhà tôi ai cũng phản đối, con gái tôi vẫn nhất quyết lấy nó bằng được. Người ta bảo yêu mù quáng, quả không sai. Cưới xong chưa đầy hai hôm, nó đã nằng nặc đòi theo chồng lên bản sống. Không điện, không sóng, không hàng xóm láng giềng, chỉ có căn nhà sàn lọt thỏm giữa rừng già thăm thẳm.
Tôi khóc lóc can ngăn, chồng tôi thì nổi giận đùng đùng, dọa từ mặt. Nhưng con bé chỉ cúi đầu xin lỗi rồi dọn vali. Tôi tiễn con trong nấc nghẹn, dặn dò gọi điện mỗi ngày. Nó cười tươi: “Mẹ yên tâm, chồng con thương con lắm!”
Nhưng đến ngày thứ 7… điện thoại im bặt. Không gọi được. Không nhắn được. Facebook không sáng đèn. Tôi gọi cho thằng rể, chỉ toàn thuê bao. Linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi gạt nước mắt khăn gói vượt rừng, nhờ người dân địa phương dẫn đường vào bản.
Phải trèo qua ba con suối, lội qua rừng rậm, đến chiều muộn mới thấy căn nhà sàn thấp thoáng hiện ra giữa sương mù dày đặc. Kỳ lạ là… nhà cửa im lìm. Không chó sủa, không tiếng người.
Tôi hô to gọi tên con. Không ai đáp. Cửa không khóa. Tôi run tay đẩy nhẹ — căn nhà vắng tanh.
Trên bàn vẫn còn mâm cơm thiu, bát đũa vương vãi như ai đó đang ăn thì bỏ dở. Bước vào buồng, tôi lảo đảo suýt ngã khi thấy… váy cưới của con gái tôi bị xé nát, vương đầy bùn đất dưới sàn, vết máu đã khô sẫm lại trên nệm.
Tôi hét lên, ngã quỵ. Người dân dẫn đường hốt hoảng chạy vào, vừa nhìn đã tái mặt:“Cái này… giống y như chuyện của con My mười năm trước. Cũng lấy trai bản này, cũng mất tích sau một tuần!”
Tôi run rẩy hỏi: “Ý chú là sao? Thằng rể tôi đâu rồi?”Ông lắc đầu: “Nó không phải người bản này. Mà là thằng con trai bị đuổi khỏi bản từ 5 năm trước, vì dính nghi án giết người vợ đầu rồi đốt nhà phi tang. Không ai tìm được xác cô ấy…”
Tôi gào lên, lao ra rừng gọi tên con trong vô vọng.Bỗng, một tiếng vọng nhẹ từ xa vọng về:“Mẹ ơi… cứu con…”
Tôi quay phắt lại, tiếng đó từ dưới… cái hầm bí mật trong gầm nhà sàn.
Chúng tôi đập tung ván gỗ. Cửa hầm mở ra, mùi tanh nồng bốc lên. Một bậc thang gỗ gãy nát dẫn xuống nơi sâu hun hút. Ánh đèn pin soi xuống, thứ đầu tiên hiện ra là… một chiếc giày trắng đẫm máu. Và kế đó, một bàn tay bám vào vách đá — là con tôi, gầy rộc, tóc rối bời, đôi mắt hoảng loạn như vừa sống sót từ địa ngục trở về.
Nó chỉ tay về góc hầm, run rẩy nói một câu khiến cả tôi lẫn người dân ngã quỵ:
“Vẫn… còn… xác người ở dưới. Là… vợ cũ của hắn.”