Làng Kênh vốn yên bình, mấy chục năm chẳng có biến cố gì to ngoài chuyện mất điện hay trẻ trâu nghịch phá cầu ao. Ấy vậy mà một đêm mưa tháng Bảy, mảnh đất ấy như bị nguyền rủa.
Trời mưa to, sấm sét đì đùng như xé nát ruộng đồng. Bà con kéo nhau đóng chặt cửa, ai cũng nghĩ đơn giản chỉ là mưa giông miền Bắc thường niên.
Cho đến sáng hôm sau.
Tiếng la thất thanh của cụ Bát – chủ đàn trâu lớn nhất làng – vang lên từ cuối xóm:
— Trâu! Trâu tôi chết sạch rồi! Trời ơi…
Người làng đổ ra xem. Chín con trâu nhà cụ Bát nằm sõng soài giữa bãi cỏ sau chuồng, mắt trợn trắng, mõm sùi bọt, đất xung quanh bị cày nát như thể chúng vật lộn đến hơi thở cuối cùng.
Chưa ai kịp hoàn hồn thì nhà ông Sự cũng hét toáng lên:
— Trâu nhà tôi… cũng chết rồi!!!
Chỉ trong một buổi sáng, cả làng Kênh rúng động.
Ba mươi bảy con trâu của hơn hai chục hộ dân — chết sạch, không còn một con sống sót.
Mà điều kỳ lạ nhất: không có dấu hiệu bị bệnh. Không có vết thương. Không bị sét đánh. Mà cũng không có dấu hiệu bị đầu độc.
Ngày thứ hai, trưởng thôn cho mời thú y về kiểm tra. Họ đoán có thể do nhiễm độc từ cỏ ăn phải – nhưng rồi lại lắc đầu vì… cỏ hoàn toàn bình thường.
Ngày thứ ba, dân làng bắt đầu hoang mang. Có người đêm đêm nghe tiếng nghé kêu vọng về từ cánh đồng ma.
Ông Năm – người chăn trâu lâu năm – thì lặng lẽ đem bùa treo trước cửa chuồng bò còn trống.
Đêm thứ tư, trời lại mưa.
Cả làng tắt điện, tắt đèn, đóng chặt cửa. Vậy mà nửa đêm, nhà bà Lý hét lên thất thanh:
— Có ai ch///ô//n đầu trâu sau vườn tôi!
Người dân kéo nhau ra, đào lên. Và đúng thật… một cái đầu trâu còn nguyên sừng, da, m///á//u rỉ xuống đất. Ai đó đã lén ch///ô//n nó, không biết từ bao giờ.
Rồi một người già trong làng, cụ Khoái, run run nói nhỏ:
— Năm 1972… làng mình từng có người thả bùa tr//ấn y/ể//m để giữ đàn trâu khỏi dịch.
Mọi người tái mặt. Cách đây nửa tháng, chính đám thanh niên mới san lấp chỗ cây gạo cổ – nơi từng đặt bùa đá để xây sân bóng mini…
Từ đó, không ai dám nuôi trâu nữa. Chuồng bỏ trống, cỏ mọc cao đến lưng người.
Nhưng đôi khi, đêm mưa rơi, ai đó đi ngang cánh đồng làng Kênh… vẫn nghe tiếng lọc cọc móng trâu… và tiếng nghé gọi mẹ từ dưới lòng đất.