Tiếng búa của quan tòa gõ xuống mặt bàn gỗ vang lên khô khốc: “Tòa tuyên bố, anh Trần Anh Quốc và chị Nguyễn Thu Hoài chính thức ly hôn. Quyền nuôi con thuộc về chị Hoài.”
Tôi bước ra khỏi cổng tòa án, ánh nắng gay gắt giữa trưa như thiêu đốt da thịt, nhưng trong lòng tôi lại lạnh buốt như đang đứng giữa tâm bão. Trên tay tôi là tờ quyết định ly hôn và đứa con trai chưa tròn hai tuổi đang ngủ say. Đằng sau lưng, bố mẹ chồng tôi bước đi với vẻ mặt đắc thắng, không giấu nổi nụ cười mãn nguyện khi tống khứ được “cục nợ” là tôi ra khỏi nhà.
Tôi và Quốc từng có một tình yêu đẹp kéo dài hai năm trước khi tiến tới hôn nhân. Anh là giám đốc chi nhánh một công ty lớn, phong độ và giỏi kiếm tiền. Còn tôi, chỉ là một nhân viên hành chính bình thường, xuất thân từ gia đình nghèo khó. Ngày cưới, ai cũng bảo tôi là “chuột sa chĩnh gạo”, một bước lên bà hoàng. Nhưng có ai ngờ, “chĩnh gạo” ấy lại là một cái lồng son ngột ngạt đến khó thở.
Mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh khi tôi sinh bé Bin. Thằng bé sinh non, sức khỏe yếu ớt, nay ốm mai đau. Quốc bàn với tôi nghỉ việc ở nhà chăm con, anh sẽ lo kinh tế. Tôi gật đầu, ngây thơ nghĩ rằng sự hy sinh của mình sẽ được ghi nhận. Nhưng đó là sai lầm lớn nhất đời tôi.
Sống chung với bố mẹ chồng, tôi biến thành một kẻ ăn bám trong mắt họ. Mẹ chồng tôi là người đàn bà sắc sảo và đa nghi. Bà kiểm soát từng đồng tiền Quốc đưa cho tôi đi chợ.
“Cô mua cái gì mà hết 500 nghìn một ngày? Hay là cô lén tuồn tiền về cho cái nhà quê mùa của cô?” – Đó là câu cửa miệng của bà mỗi khi thấy tôi xách giỏ đi chợ về.
Tôi uất ức, nhưng đau đớn hơn cả là thái độ của Quốc. Thay vì bênh vực vợ, anh chọn cách im lặng. Anh đưa thẻ lương cho mẹ giữ theo ý bà, mỗi tháng chỉ phát cho tôi một khoản nhỏ giọt để mua bỉm sữa. Tôi nhìn chồng – người đàn ông từng thề non hẹn biển – giờ đây nhu nhược cúi đầu trước bố mẹ, lòng tôi nguội lạnh dần.
Đỉnh điểm là hai tuần trước, mẹ chồng vu cho tôi lấy trộm 5 triệu trong tủ của bà. Bà mắng nhiếc tôi thậm tệ, còn ép Quốc phải lấy vợ mới môn đăng hộ đối hơn. Tôi nhìn Quốc, chờ đợi một lời nói công bằng. Nhưng anh chỉ thở dài, quay mặt đi và bảo: “Em xin lỗi mẹ đi cho êm chuyện.”. Câu nói ấy như nhát dao cắt đứt sợi dây tình cảm cuối cùng. Tôi bế con bỏ về nhà ngoại. Ba ngày sau, đơn ly hôn được gửi tới. Tôi ký ngay lập tức, chấp nhận ra đi với hai bàn tay trắng, chỉ cần con.
Quay lại thực tại trước cổng tòa án, tôi định bắt taxi về thì Quốc bất ngờ bước tới. Gương mặt anh lạnh tanh, không chút cảm xúc. Anh xách một chiếc ba lô cũ sờn rách – món quà kỷ niệm anh tặng tôi hồi mới yêu nhau – rồi ném mạnh vào người tôi. “Cầm lấy đống đồ cũ của cô đi. Nhà tôi không chứa rác.”
Chiếc ba lô đập vào ngực tôi đau điếng. Mẹ chồng tôi đứng cạnh cười khẩy: “Đúng đấy, dọn cho sạch mắt.”
Tôi nhìn Quốc, trân trân. Người đàn ông tôi từng yêu thương hết mực, giờ đây lại có thể hành xử tàn nhẫn đến thế này sao? Tôi muốn ném trả lại cái ba lô vào mặt anh, muốn gào lên cho thỏa nỗi uất hận. Nhưng nhìn đứa con đang ngủ trên vai, tôi cắn răng nuốt nước mắt vào trong. Tôi cúi xuống nhặt chiếc ba lô, ôm chặt con rồi quay lưng bước đi, không một lần ngoảnh lại. Tôi tự nhủ, đời này kiếp này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho sự bạc bẽo của gia đình họ.
Về đến căn nhà cấp bốn xập xệ của bố mẹ đẻ, tôi ném chiếc ba lô vào góc tủ, chẳng buồn mở ra. Nó nhắc tôi nhớ về một quá khứ ngu ngốc và sự lựa chọn sai lầm. Cả đêm hôm đó, tôi ôm con khóc ướt gối vì tủi thân và lo lắng cho tương lai mịt mù phía trước. Mãi đến chiều hôm sau, khi soạn đồ đạc để cất gọn, tôi mới miễn cưỡng cầm chiếc ba lô lên định vứt đi. Nhưng khi nhấc lên, tôi thấy nó nặng trịch một cách bất thường.
Tò mò, tôi kéo khóa. Tôi sững sờ đến mức suýt đánh rơi cái túi. Bên trong không phải là quần áo cũ, mà là những cọc tiền mặt được xếp ngay ngắn, bên cạnh là một cuốn sổ tiết kiệm và một tờ giấy gấp tư. Tay tôi run rẩy mở cuốn sổ tiết kiệm. Con số 5 tỷ đồng hiện ra trước mắt khiến tôi hoa mày chóng mặt. Tên chủ sở hữu đã được sang tên cho tôi từ bao giờ. Tôi vội vàng mở tờ giấy ra. Là nét chữ quen thuộc của Quốc:
“Hoài à,
Khi em đọc được những dòng này, có lẽ em đang hận anh lắm. Anh xin lỗi vì cú ném ở tòa án, anh buộc phải diễn vai kẻ bội bạc đến phút cuối cùng trước mặt bố mẹ anh.
Anh biết em chịu nhiều uất ức. Nhưng em biết tính mẹ anh rồi, nếu anh tỏ ra còn thương em, hay anh muốn chu cấp cho em đàng hoàng, bà sẽ không bao giờ buông tha cho hai mẹ con. Bà sẽ dùng tiền và quyền lực để giành giật thằng Bin, không phải vì thương cháu, mà chỉ để thắng em.
Số tiền 5 tỷ này là anh tích góp và đầu tư riêng bao năm qua, bố mẹ anh hoàn toàn không biết. Anh lén làm thủ tục sang tên cho em từ tháng trước khi thấy em ngày nào cũng khóc. Anh nhu nhược, anh không thể chống lại bố mẹ để bảo vệ em trong căn nhà đó, nên anh chọn cách giải thoát cho em.
Hãy cầm số tiền này mua một căn nhà, lo cho con và sống thật tốt. Đừng lo cho anh. Hãy để anh làm một người chồng tồi trong mắt mọi người, miễn là em và con được bình yên.
Yêu em và con. Quốc.”
Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, tờ giấy rơi khỏi tay. Từng câu từng chữ của anh như gỡ bỏ tảng đá nặng trĩu trong lòng tôi, nhưng lại thay thế bằng một cơn đau thắt nghẹn ngào khác. Hóa ra, sự im lặng của anh, sự lạnh lùng vô cảm của anh, và cả cú ném ba lô tàn nhẫn ở tòa án… tất cả chỉ là một màn kịch. Anh dùng chính danh dự của mình để đổi lấy sự tự do tuyệt đối cho mẹ con tôi.
Tôi ôm chặt chiếc ba lô cũ vào lòng, bật khóc nức nở. Không phải giọt nước mắt của sự tủi nhục như hôm qua, mà là nước mắt của sự hối hận và xót xa.
Ngoài kia trời bắt đầu đổ mưa, nhưng trong lòng tôi, hình ảnh người chồng lạnh lùng đã tan biến, chỉ còn lại người đàn ông âm thầm gánh vác tất cả, hi sinh theo cách đau đớn nhất mà tôi không hề hay biết. Tôi có tiền, có con, nhưng tôi đã mất anh thật rồi.

