Tiếng nhạc cưới rộn ràng vang lên, sảnh tiệc lớn như một giấc mơ được dát vàng. Diễm – cô dâu trẻ, bước đi trên thảm đỏ, nắm tay Minh – người đàn ông cô yêu thương bằng cả trái tim. Đây lẽ ra là ngày hạnh phúc nhất đời cô.
Bên dưới sân khấu, mọi người đang vỗ tay, cười nói. Mẹ Minh – một người phụ nữ quý phái, hiền hậu, đứng lên nhẹ nhàng sửa lại khăn voan cho Diễm, ánh mắt đầy tình cảm:
“Con xinh lắm… từ giờ gọi mẹ là mẹ nhé.”
Diễm mỉm cười, nhưng tim cô lạ lắm. Có cái gì đó… nghèn nghẹn.
Từ lần đầu gặp bà – mẹ Minh, cô đã thấy gì đó thân quen. Cái dáng đi nhẹ, cái giọng trầm khàn, ánh mắt… tất cả khiến cô nhói lòng. Nhưng cô gạt đi – có thể do xúc động thôi. Cô đâu ngờ… sự thật sắp đâm xuyên qua tất cả những gì cô đang cố gìn giữ.
Tiếng MC vang lên: “Xin mời cô dâu chú rể chuẩn bị trao nhẫn!”
Diễm đưa tay đón chiếc nhẫn từ bé gái cầm nhẫn – thì chiếc khăn tay nhỏ lấp ló từ ví tay của mẹ chú rể rơi xuống đất. Tình cờ thôi. Nhưng với Diễm – đó là tia sét đánh.
Chiếc khăn ấy — là mảnh vải thêu tên “Diễm” và dòng chữ “Con gái mẹ mãi yêu”, được may tay bằng chỉ xanh đã phai, y hệt chiếc khăn cô đã giữ suốt hơn 20 năm như báu vật.
Chiếc khăn ấy… cô từng mang theo khi bị bỏ lại trước cổng trại trẻ mồ côi lúc ba tuổi.
Cô lao xuống, giật chiếc khăn từ tay người phụ nữ.
“Chiếc khăn này… sao bà có được?” – Giọng cô run lên.
Người phụ nữ tái mặt, định giật lại. Nhưng không, bà khựng lại. Và rồi… khóc.
“Diễm… là con sao?” – Bà nghẹn ngào.
Không khí nổ tung. Chú rể sửng sốt. Khách mời đứng bật dậy.
Diễm đứng đó, như hóa đá. Tai ù đi. Mọi tiếng vỗ tay, tiếng nhạc, lời chúc tụng… bỗng trở nên nhức nhối.
“KHÔNG THỂ NÀO!” – cô hét lên. “Bà là mẹ của Minh! Còn tôi… tôi cũng là con của bà sao? Vậy tức là… tôi sắp cưới… anh trai mình?!”
Một tràng xì xào khắp hội trường. Người già chết điếng, bạn bè lặng người.
Mẹ chú rể gục xuống, nước mắt rơi lã chã:
“Con không phải con ruột của ba Minh… Con là kết quả của một cuộc tình ngày xưa mẹ từng giấu. Mẹ bị gia đình ép bỏ con… mẹ đã đi tìm, suốt bao năm…”
Diễm lùi lại, mặt trắng bệch, tay buông rơi chiếc nhẫn cưới.
Cô quay lưng, bỏ chạy khỏi lễ cưới, giữa tiếng gọi của người đàn ông cô tưởng sắp là chồng, và tiếng nức nở của người phụ nữ cô từng mơ gặp trong những giấc ngủ tuổi thơ.