Ở một khu chợ nhỏ giữa lòng thành phố, có người đàn ông tên Quang – ngoài 30 tuổi, làm nghề bán thịt lợn. Quang không giàu, nhưng sống chân thật, sòng phẳng và có tiếng là hiền lành, biết điều với khách.
Một buổi sáng trời mưa lâm râm, trong lúc tất bật thu dọn hàng để tránh ướt, Quang vô tình nhặt được một chiếc ví da sờn cũ rơi bên cạnh sạp thịt. Không suy nghĩ nhiều, anh mở ra để tìm thông tin người mất. Bên trong chỉ có vài trăm nghìn tiền lẻ và một mảnh giấy nhỏ ghi tên: “Cụ Nguyễn Thị Lựu – Tổ 3, phường Thạch Hưng”.
Anh tức tốc chạy xe đến địa chỉ ấy để trả ví. Trời mưa to, con đường đất nhão nhoét bùn. Khi đến nơi, anh gặp một bà cụ khoảng hơn 80 tuổi, tóc bạc phơ, sống đơn độc trong căn nhà cấp 4 lụp xụp. Cụ xúc động khi nhận lại ví, cứ nằng nặc dúi tiền vào tay Quang để cảm ơn, nhưng anh từ chối rồi quay đi, để lại lời: “Cụ giữ lấy mà sống, cháu không thiếu đâu.”
Câu chuyện đó rồi cũng trôi vào quên lãng…
Mười năm sau.
Quang vẫn là người bán thịt, giờ có thêm một vợ, hai con, vẫn lấm lem tay nghề, vẫn gồng gánh từng đồng. Một ngày nọ, giữa lúc anh đang băm thịt thì có người đàn ông mặc vest lịch sự bước tới, trao cho anh một phong bì thư.
Bên trong là thiệp mời đến một căn biệt thự lớn ở quận trung tâm. Nội dung: “Mời anh Nguyễn Văn Quang đến nhận tài sản theo di chúc.”
Quang bàng hoàng, tưởng bị nhầm, nhưng người đàn ông xác nhận rõ ràng: “Tên, địa chỉ, chứng minh nhân dân đều đúng. Anh cứ đến, mọi chuyện sẽ rõ.”
Khi Quang bước chân vào căn biệt thự sang trọng, nơi đầy người trong trang phục đen lịch sự như dự tang lễ, anh ngượng ngùng giữa đám đông xa lạ.
Bỗng một vị luật sư già đứng lên, nói to: “Theo di chúc của cố bà Nguyễn Thị Lựu – chủ sở hữu toàn bộ khối tài sản này, người thừa kế hợp pháp duy nhất là… anh Nguyễn Văn Quang.”
Toàn bộ căn phòng lặng ngắt. Vài người xì xào: “Sao lại là một người bán thịt? Nhầm à?” Còn Quang thì lắp bắp: “Tôi… tôi không hiểu.”
Luật sư chậm rãi mở hồ sơ:
“10 năm trước, bà Lựu – khi ấy là một triệu phú sống ẩn danh trong căn nhà thuê nhỏ – cố tình bỏ rơi chiếc ví ở chợ để thử lòng người. Bà từng có con nhưng tất cả đều quay lưng, mưu mô vì tài sản. Bà tin nếu thế gian còn người tốt, thì gia sản ấy nên để cho người xứng đáng. Quang – người đàn ông trẻ ấy – đã trả lại chiếc ví mà không cần báo đáp. Kể từ đó, bà dõi theo cuộc đời anh suốt 10 năm.”
Luật sư đưa ra tập giấy tờ ghi chép, ảnh chụp, những dòng nhật ký tay run viết của bà cụ: “Nó không biết, nhưng mỗi tháng tôi vẫn lén đến chợ, đứng xa xa nhìn nó. Thằng bé sống tử tế. Nó đáng được sống tốt hơn nữa…”
Quang rơi nước mắt. Không vì số tài sản khổng lồ, mà vì lòng tin của một bà cụ nghèo mà anh từng chỉ nghĩ là… một khách hàng già cả năm nào.
**
Twist cuối:
Khi mọi người tưởng câu chuyện kết thúc bằng một cái kết có hậu, luật sư bất ngờ nói thêm:
“À… và còn một điều bà cụ muốn công bố hôm nay – trước khi mất, bà đã bí mật làm xét nghiệm ADN… Anh Quang chính là cháu ruột thất lạc nhiều năm của bà. Mẹ anh – con gái duy nhất của bà – từng bỏ đi theo tiếng gọi tình yêu và mất liên lạc. Bà tìm kiếm suốt mấy chục năm. Nhưng chính anh đã quay về, một cách không ai ngờ.”
Căn phòng vỡ òa trong tiếng thở gấp. Quang như chết lặng. Vậy mà suốt bao năm qua, người bà thất lạc của anh đã luôn dõi theo anh… từ xa, lặng lẽ, yêu thương… và cuối cùng, trao lại tất cả.