Ba năm yêu nhau, tôi chưa từng chạm vào cô ấy. Không phải vì tôi không muốn, mà vì tôi tin: tình yêu thật sự phải đủ tôn trọng.Tôi từng nói với cô ấy trong một buổi tối đầy gió, khi cả hai ngồi bên hồ Gươm:
“Anh sẽ giữ em cho đến ngày cưới. Anh muốn là người đầu tiên… và cũng là người cuối cùng.”Cô ấy mỉm cười, đôi mắt long lanh trong ánh đèn vàng.“Em hứa, em sẽ giữ cho anh.”
Từ hôm đó, tôi coi lời hứa ấy như một tấm bùa. Ba năm yêu, ba năm từ chối mọi cám dỗ, mọi lời trêu chọc của đám bạn.Chúng nó cười khẩy:
“Mày khờ thật. Mỡ treo miệng mà không húp.”“Đến lúc cưới rồi biết, chưa chắc đã còn đâu!”
Tôi chỉ cười. Tôi tin vào cô ấy. Tin vào thứ tình yêu không cần phải thử thách bằng thể xác.
Ngày cưới, cô ấy mặc chiếc váy trắng tinh, khuôn mặt rạng rỡ như thiên thần. Mẹ tôi cứ khen:
“Con bé ngoan, nết na, hiền lành. Con có phúc lắm đấy.”Tôi chỉ mỉm cười, trong lòng dâng lên niềm kiêu hãnh: Mình đã đúng.
Tiệc cưới trôi qua trong hạnh phúc. Tôi uống say, nhưng vẫn nhớ rõ khoảnh khắc cô ấy nắm tay tôi bước vào căn phòng tân hôn — căn phòng mà tôi đã tự tay trang trí suốt cả tuần, từ chăn ga, nến thơm, cho đến lọ hoa nhỏ đặt cạnh giường.
“Em có hồi hộp không?” – Tôi hỏi.“Có…” – cô ấy cười khẽ, giọng run run.
Ánh đèn mờ, không khí ấm áp. Tôi tin rằng, đêm nay sẽ là đêm thiêng liêng nhất cuộc đời.Nhưng chỉ vài phút sau, tôi biết mình đã nhầm.
Có những thứ đàn ông không cần ai dạy cũng nhận ra ngay.Một sự chênh lệch nhỏ bé, một phản ứng không đúng, một ánh nhìn lạc đi.Tôi dừng lại, nhìn cô ấy.
“Em… có gì muốn nói với anh không?”
Cô im lặng. Ánh mắt tránh né. Tôi lặp lại câu hỏi, lần này giọng đã nghẹn.
“Em nói đi… ba năm anh chờ, em nói đi, đừng để anh đoán.”
Cô bật khóc.
“Em xin lỗi…”
Chỉ ba chữ đó thôi, mà cả căn phòng như sụp xuống.Tôi ngồi dậy, không nói gì thêm. Cô quỳ xuống, nắm tay tôi, vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc:
“Em đã sai… nhưng em yêu anh thật lòng. Người đó chỉ là quá khứ, là sai lầm của tuổi trẻ… Em sợ mất anh, nên không dám nói…”
Tôi lặng người. Tôi không biết mình nên khóc hay nên cười.Ba năm, tôi giữ gìn cho một người không giữ nổi chính mình.Ba năm, tôi tự hào vì sự chung thủy của cả hai, mà hóa ra, chỉ mình tôi đang ôm lấy giấc mơ trong sạch.
Cô vẫn khóc, cầu xin tôi tha thứ.Tôi ngồi đó, không gào, không chửi, không đập phá.Chỉ thấy lòng mình như có ai vừa rút ruột ra ngoài, từng sợi, từng sợi.
Tôi không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sau đó.Chỉ biết sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện.Bác sĩ nói tôi bị sốc tâm lý và kiệt sức. Mẹ tôi lo lắng hỏi dồn, còn cô ấy thì đứng góc phòng, mắt sưng đỏ.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn lên trần nhà trắng toát.Trắng như váy cưới cô hôm qua.Trắng như lời hứa mà tôi từng tin là thật.
Một tuần nằm viện, tôi không nhìn cô, cũng không trách.Cô vẫn đến đều, lặng lẽ thay khăn, đút cháo, nói những lời xin lỗi mà tôi không đáp.Đôi lúc, tôi nghe tiếng cô khóc trong phòng bệnh, khe khẽ như sợ làm tôi thức.
Ngày ra viện, tôi về nhà trước cô.Phòng tân hôn vẫn nguyên như cũ — hoa héo, nến tàn, chăn xộc xệch.Tôi ngồi xuống giường, nhìn lại bức ảnh cưới trên tường: hai người cười tươi, hạnh phúc, như thể trên đời chẳng có gì có thể chia cắt.
Cô bước vào sau, tay cầm túi đồ, lặng lẽ đứng ở cửa.
“Anh có hận em không?” – cô hỏi khẽ.Tôi lắc đầu.“Không… Anh chỉ tiếc.”“Tiếc gì?”“Tiếc là người anh giữ gìn suốt ba năm… lại không phải là em của hôm nay.”
Cô bật khóc, còn tôi quay đi. Tôi không muốn nhìn thấy nước mắt ấy nữa.Tha thứ không khó.Nhưng quên — thì không thể.
Từ đó, chúng tôi vẫn sống cùng nhà, như hai người bạn lạ.Bữa cơm vẫn có hai bát, hai đôi đũa.Chỉ khác là giữa chúng, có một khoảng trống không thể lấp.
Mỗi tối, cô vẫn hỏi:
“Anh có thể ôm em được không?”Tôi chỉ đáp:“Anh mệt.”
Cô gật đầu, quay lưng. Tôi nằm nhìn trần nhà, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.Có lẽ, điều đáng sợ nhất không phải là phản bội…Mà là sau khi bị phản bội, ta vẫn còn yêu người ấy đến mức không đủ sức để hận.
Đêm cuối cùng trước khi tôi quyết định đi công tác xa, cô để lại một mảnh giấy trên bàn:
“Em biết, anh đã tha thứ nhưng không còn yêu em nữa. Cảm ơn anh vì im lặng. Chính sự im lặng ấy khiến em đau hơn mọi lời trách móc.”
Tôi gấp tờ giấy lại, bỏ vào ví.Rồi ra đi, không ngoái lại.
Giờ đây, thỉnh thoảng có người hỏi:
“Cậu có hối hận vì đã giữ không?”Tôi chỉ cười:“Không. Tôi chỉ hối hận vì đã giữ nhầm người.”

