Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Người chồng lén lút về nhà để kiểm tra vợ, nhưng lại phải đối mặt với sự thật bất ngờ: bát gạo chưa nấu trên bàn và một cảnh tượng ám ảnh bên trong phòng ngủ khiến anh ta bàng hoàng.

Người chồng lén lút về nhà để kiểm tra vợ, nhưng lại phải đối mặt với sự thật bất ngờ: bát gạo chưa nấu trên bàn và một cảnh tượng ám ảnh bên trong phòng ngủ khiến anh ta bàng hoàng.

Thanh Thanh 27 Tháng mười một, 2025

Kiên lái xe về nhà sớm hơn thường lệ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai đầy căng thẳng. Anh đã cố tình gọi điện thông báo rằng mình sẽ về trễ để “tạo điều kiện” cho Mai, vợ anh, có đủ thời gian trình diễn màn lười biếng quen thuộc. Trong đầu Kiên, cô vợ anh cưới về chỉ là một gánh nặng, một người chỉ biết hưởng thụ sự thoải mái của việc nghỉ ở nhà, còn anh phải gánh vác mọi thứ. Anh tự nhủ, hôm nay anh sẽ phải nói chuyện rõ ràng, phải chấm dứt cái thói quen “ăn bám” vô lý này.

“Cô ấy sẽ lại viện cớ mệt mỏi, viện cớ chăm con, nhưng tôi làm việc ngoài kia vất vả hơn cô ta gấp trăm lần,” Kiên nghĩ, tay siết chặt vô lăng. Anh tưởng tượng ra cảnh Mai đang nằm ườn trên ghế sofa, hoặc đang dán mắt vào điện thoại, căn nhà bừa bộn như một bãi chiến trường không ai đoái hoài. Cái cảm giác bị phản bội, bị lợi dụng khiến máu anh sôi lên, chuẩn bị cho một cuộc đối đầu không khoan nhượng. Kiên đậu xe vào gara, tắt máy, và hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh giả tạo.

Vừa mở khóa cửa, Kiên hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho bài diễn thuyết mà anh đã dày công chuẩn bị trong suốt quãng đường về. Ngay lập tức, anh cảm thấy có điều gì đó không đúng: căn nhà không hề yên tĩnh đến mức đáng ngờ như anh hình dung. Không có tiếng tivi, không có tiếng lạch cạch của xoong nồi, chỉ có một thứ âm thanh nhỏ bé, đều đặn vọng ra từ phòng ngủ, đó là tiếng thở đều của ai đó.

Anh bước vào phòng khách, mọi giác quan đều căng ra để tìm kiếm bằng chứng buộc tội, nhưng thay vì cảnh tượng lười biếng quen thuộc, mắt anh lại đập vào một thứ không thể ngờ tới. Trên chiếc bàn ăn đặt ở góc phòng, nơi thường là nồi cơm điện đang tỏa khói, giờ chỉ có một chiếc tô sứ trắng muốt, bên trong là những hạt gạo trắng ngần, khô cong, lấp lánh dưới ánh đèn trần. Đó là một bát gạo sống, được đong sẵn nhưng chưa hề được vo, chưa hề được nấu.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Kiên lẩm bẩm, giọng nói mang theo sự bối rối tột độ pha lẫn với một cảm giác bị xúc phạm. Cái bát gạo sống này, theo một cách kỳ lạ, còn tệ hơn cả việc cô ấy không nấu gì cả, nó chứng tỏ Mai đã bắt đầu công việc nhưng rồi bỏ dở một cách vô trách nhiệm, như thể cô coi thường việc chuẩn bị bữa ăn. Anh rảo bước đến gần chiếc bàn, nhìn chằm chằm vào những hạt gạo, cảm thấy sự giận dữ bắt đầu bốc cháy mạnh mẽ hơn trong lồng ngực.

Anh buông chiếc cặp da xuống nền nhà một cách thô bạo, tiếng động lớn phá vỡ sự tĩnh lặng. Kiên cố gắng lý giải, cố gắng tìm một cái cớ hợp lý cho hành động này, nhưng mọi suy nghĩ đều chỉ dẫn đến một kết luận duy nhất: sự cẩu thả và thiếu tôn trọng đối với bữa ăn của anh, người đã làm việc quần quật ngoài kia. “Tuyệt vời, cô Mai đã đạt đến một cảnh giới mới của sự vô tâm,” anh chế nhạo trong đầu, nụ cười méo mó của sự khinh miệt xuất hiện trên khuôn mặt.

Kiên chậm rãi tiến về phía phòng ngủ, nơi tiếng thút thít nhỏ của đứa con đang xen lẫn với tiếng thở đều của người lớn. Cánh cửa phòng chỉ khép hờ, và anh dùng một ngón tay đẩy nhẹ, chuẩn bị cho màn “bắt tại trận” đầy kịch tính. Cảnh tượng bên trong phòng ngủ đã khiến Kiên chết lặng tại chỗ, mọi lời mỉa mai chuẩn bị tuôn ra đều bị chặn lại ở cổ họng, biến thành một khối nghẹn đắng không thể nuốt trôi.

Phòng ngủ không phải là một nơi nghỉ ngơi yên bình; nó là một vụ nổ của những nhu cầu không được đáp ứng, một cảnh tượng hỗn độn đến mức khó tin.

Xung quanh chiếc giường lớn, đồ dùng của đứa bé vương vãi khắp nơi: bỉm chưa kịp đóng gói nằm cạnh một chiếc áo len nhỏ xộc xệch, bình sữa rỗng lăn lóc dưới sàn nhà, và vài món đồ chơi bằng nhựa nằm im lìm giữa đống quần áo bẩn chưa kịp giặt. Khăn sữa, tả lót, giấy ướt, tất cả đều bị vứt lại như thể một cơn lốc vừa quét qua căn phòng này.

Giữa sự hỗn độn đó, Mai nằm nghiêng trên giường, mặt cô úp vào tấm đệm, tay vẫn giữ chặt đứa con đang ngủ say trên ngực. Đứa bé ngậm núm vú giả, thở phì phò, hoàn toàn bình yên, dường như không hề hay biết về sự căng thẳng đang diễn ra. Còn Mai, cô ngủ say đến mức dường như không còn nhận thức được thế giới xung quanh. Khuôn mặt cô tái nhợt và hốc hác dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, tóc tai rũ rượi bết vào thái dương, mồ hôi lấm tấm, trông cô như vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt.

Kiên không còn nhìn thấy người vợ lười biếng mà anh đã vẽ ra trong đầu nữa; anh chỉ thấy sự kiệt sức trần trụi, sự mệt mỏi đã chiến thắng ý chí của một con người. Cảnh tượng bát gạo sống trên bàn và căn phòng ngủ hỗn loạn giờ đây được kết nối với nhau bằng một sợi dây vô hình: đó là sợi dây của một cuộc chiến đấu đơn độc, không có thời gian để nấu một bữa cơm hay dọn dẹp một căn phòng, vì nhu cầu của đứa bé là ưu tiên tuyệt đối.

Kiên vẫn đứng đó, như một bức tượng, cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, không phải vì sợ hãi mà là vì một cú sốc tâm lý mạnh mẽ. Anh nhớ lại những lời chế giễu mà anh đã định nói, những câu hỏi mang tính chất hạ thấp mà anh đã chuẩn bị, và anh cảm thấy mình thật tàn nhẫn, thật nhỏ nhen. “Cô ta đang diễn kịch đấy, chẳng qua là quá mệt để dọn dẹp thôi,” một phần lý trí độc đoán của Kiên cố gắng phủ nhận, một nỗ lực để bảo vệ sự tự tôn của mình, nhưng trái tim anh đã bắt đầu co thắt vì sự thật không thể chối cãi.

Anh tiến lại gần giường, bước chân nhẹ nhàng như một tên trộm, không muốn đánh thức hai mẹ con. Kiên cúi xuống, nhìn thẳng vào gương mặt Mai. Những quầng thâm dưới mắt cô đậm đến đáng sợ, và anh nhận ra rằng, đã từ rất lâu rồi anh không thực sự nhìn vào vợ mình một cách chân thật. Anh chỉ nhìn vào sự thiếu sót của cô, chứ không phải gánh nặng cô đang mang trên vai, và sự thất bại của chính anh trong vai trò người chồng.

Hơi thở Mai nặng nề, dường như mỗi lần hít vào thở ra đều là một nỗ lực lớn lao, một sự đấu tranh của cơ thể đã cạn kiệt năng lượng. Trong giấc ngủ, đôi lông mày cô vẫn nhíu lại, như thể cô đang mơ thấy một cơn ác mộng không thể thoát ra, một sự lo toan không ngừng. Kiên đưa tay ra, khẽ chạm vào mái tóc bết mồ hôi của vợ, và một cảm giác tội lỗi khủng khiếp ập đến, nặng nề đến mức khiến anh muốn quỳ xuống và xin lỗi cô thật nhiều.

Đúng lúc đó, Kiên không kiểm soát được giọng mình và buông ra một lời thoại cay độc, không phải hướng về cô, mà là để tự trấn an cái tôi đầy tự phụ của mình. “Dù sao thì, cũng không thể trách tôi được. Cô đã chọn cuộc sống dễ dàng này. Đáng lẽ cô nên quản lý thời gian tốt hơn chứ, phải không, người nội trợ xuất sắc của tôi?” Kiên thì thầm, giọng anh đầy sự chua chát không thể giấu giếm, một nỗ lực cuối cùng để bảo vệ sự đúng đắn của bản thân, một sự phòng vệ yếu ớt.

Lời thoại gay gắt, dù thì thầm, nhưng lại vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh mịch của căn phòng, như một tiếng sét đánh ngang tai. Mai khẽ cựa quậy, đôi mắt cô từ từ mở ra, không phải bằng sự thanh thản của một người vừa được nghỉ ngơi, mà bằng sự giật mình sợ hãi của một người bị đánh thức khỏi cơn mê man. Ánh mắt cô vẫn còn mơ màng, nhưng ngay lập tức, nó chứa đầy sự mệt mỏi và tổn thương khi nghe được những lời nói tàn nhẫn đó từ chính người chồng của mình.

“Anh… anh về lúc nào vậy?” Mai hỏi, giọng cô khàn đặc, yếu ớt như tiếng gió thoảng qua, một sự mệt mỏi xâm chiếm. Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng động tác quá chậm chạp, như thể cô đang mang theo một khối tạ vô hình trên vai. “Em xin lỗi, em định nấu cơm rồi, nhưng con bé khóc quá, em không còn cách nào khác.”

Kiên không đợi Mai nói hết câu, sự giận dữ cũ kỹ và cái tôi bị tổn thương đã tái chiếm lấy tâm trí anh. Anh không thể chấp nhận rằng vợ mình thực sự kiệt sức, vì điều đó có nghĩa là anh phải thừa nhận mình đã sai, đã thất bại trong vai trò người chồng. Anh cần một cuộc chiến để hợp lý hóa sự xa cách và sự thờ ơ của mình bấy lâu nay.

“Đừng làm cái vẻ đáng thương đó, Mai,” Kiên buông lời, giọng anh lạnh lùng và sắc bén như lưỡi dao, xuyên thẳng vào trái tim đang rỉ máu của cô. “Bát gạo sống. Cô đã để một bát gạo sống trên bàn, như một bằng chứng không thể chối cãi về sự vô dụng của cô. Cả cái mớ hỗn độn này nữa. Cô nghĩ tôi là ai? Một cỗ máy kiếm tiền về nhà để phục vụ cái sự bừa bãi này sao?” Anh đưa tay chỉ vào đống đồ đạc trên sàn, ánh mắt đầy vẻ phán xét và khinh miệt.

Mai nhìn anh, nước mắt bắt đầu chực trào ra, nhưng cô cố nuốt chúng xuống, không muốn tỏ ra yếu đuối. “Anh nghĩ em muốn thế này sao? Anh nghĩ em muốn cả ngày vật lộn với tã lót, với tiếng khóc, đến mức không còn sức để vo nổi nồi cơm ư? Anh có biết, em chỉ vừa mới đặt lưng xuống được năm phút trước khi anh về không?” Cô trả lời, lời nói bị đứt quãng bởi hơi thở mệt nhọc, thể hiện sự cùng quẫn.

Kiên cười khẩy, một nụ cười mỉa mai đến tàn nhẫn. “Năm phút? Tuyệt vời. Thật đáng ngưỡng mộ cho nỗ lực của cô, Mai ạ. Trong khi tôi phải đối mặt với những hợp đồng triệu đô, cô lại đang tự hào về năm phút ngủ trưa của mình. Đó chính là sự khác biệt giữa hai chúng ta. Cô có cả ngày, còn tôi, tôi chỉ có 24 giờ để lo cho cả cái gia đình này, cả về vật chất lẫn tinh thần.” Anh nhấn mạnh từ “cả ngày” với một giọng điệu đầy áp bức, đầy hàm ý coi thường.

“À, đúng rồi. Sự khác biệt,” Mai lặp lại, ánh mắt cô giờ đây không còn sự sợ hãi hay mệt mỏi, mà là một ngọn lửa giận dữ và thất vọng bùng lên, bùng cháy dữ dội. “Anh khác em. Anh là người hùng, là người nuôi sống, còn em chỉ là… cái máy giặt, máy dọn dẹp, và cái ngân hàng sữa di động, đúng không? Anh thậm chí không thèm hỏi em một câu xem em có ổn không, anh chỉ về đây để tìm kiếm bằng chứng kết tội em, để chứng minh sự vĩ đại của anh!”

Cô giơ tay chỉ vào đống đồ chơi và quần áo bừa bãi trên sàn nhà, nước mắt cuối cùng cũng lăn dài trên má, không thể kìm nén được nữa. “Đây là chiến trường của em, Kiên! Đây là kết quả của việc con bé thức trắng đêm, là kết quả của việc em phải giữ yên lặng để con ngủ, là kết quả của việc em phải nấu cháo, giặt tay, thay bỉm, và cố gắng duy trì một chút ý niệm về trật tự trong căn nhà này! Em chỉ kịp đong gạo để tiết kiệm thời gian, và rồi, nó khóc, và em, em sụp đổ vì kiệt sức!”

Kiên lùi lại một bước, cảm thấy bị tấn công dồn dập bởi sự thật trần trụi, những lời nói sắc bén của Mai đã làm anh choáng váng. Lời nói của Mai như những mũi tên tẩm độc, không phải vì chúng sai, mà vì chúng quá đúng, và chúng vạch trần sự hèn nhát trong cái tôi của anh. Anh đã quen với việc coi thường công việc của vợ, biến nó thành một cái cớ để anh duy trì vị thế cao hơn trong mối quan hệ.

“Tôi không cần nghe những lời than vãn ủy mị đó,” Kiên đáp lại, cố gắng giữ vững sự lạnh lùng giả tạo của mình, một bức tường phòng thủ mong manh. “Ai cũng có khó khăn, Mai. Cô có nghĩ rằng công việc của tôi là dễ dàng sao? Cô có nghĩ rằng việc phải gánh vác chi phí cho cái tổ ấm này là chuyện nhỏ không? Cô ở nhà, cô được nghỉ ngơi, cô còn đòi hỏi gì nữa? Cô có biết áp lực trên vai tôi lớn đến mức nào không?”

Mai bật cười, một tiếng cười khô khốc, chua chát, đầy sự tổn thương. “Nghỉ ngơi? Anh nghĩ rằng chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh là nghỉ ngơi sao, Kiên? Anh biết gì về những đêm thức trắng, về việc cơ thể bị vắt kiệt sức lực không? Anh về nhà, anh đóng vai người cha yêu thương được nửa tiếng, rồi anh lại dán mắt vào màn hình máy tính, hoặc tệ hơn, anh lại bắt đầu chỉ trích em! Anh có bao giờ thay em trông con quá một giờ liên tục chưa?”

“Ít nhất tôi còn làm việc! Ít nhất tôi còn tạo ra giá trị!” Kiên gầm lên, không còn giữ được bình tĩnh, khuôn mặt anh đỏ bừng vì tức giận. “Cô có thấy tôi bao giờ bỏ dở công việc chỉ vì một cơn buồn ngủ không? Nếu tôi làm thế, chúng ta đã phá sản từ lâu rồi! Cô không có kỷ luật, đó là vấn đề! Cô không biết sắp xếp thứ tự ưu tiên!” Anh đưa tay lên day thái dương, sự tức giận giờ đây đã hoàn toàn lấn át mọi cảm xúc khác.

“Kỷ luật? Kỷ luật là phải hoàn thành mọi việc một mình, mà không có sự hỗ trợ nào từ anh sao?” Mai đứng thẳng dậy, đôi mắt cô đỏ hoe vì thiếu ngủ và sự đau khổ, nhưng giọng nói cô đầy mạnh mẽ. “Anh đã bao giờ thật sự lắng nghe em chưa, Kiên? Hay anh chỉ lắng nghe cái giọng nói của sự cao ngạo trong đầu anh? Em cần anh, không phải tiền của anh. Em cần một người bạn đời, không phải một ông chủ khó tính, người về nhà chỉ để kiểm tra và phán xét!”

Cuộc tranh cãi lên đến đỉnh điểm. Kiên cảm thấy toàn thân run rẩy, không phải vì giận Mai, mà vì giận chính mình vì đã để mọi chuyện đi quá xa. Anh muốn dừng lại, nhưng cái thói quen chỉ trích và áp đặt đã quá mạnh mẽ, đã trở thành một phần của bản chất anh. Anh nhìn thấy sự sụp đổ trong ánh mắt Mai, và điều đó khiến anh kinh hãi, nhưng anh vẫn không thể lùi bước.

“Thôi đi! Đủ rồi!” Kiên hét lên, nhưng âm thanh vang ra lại yếu ớt hơn anh nghĩ, như một tiếng kêu cứu khẩn cấp. Anh cúi xuống nhặt chiếc cặp da lên, cố tình tạo ra một tiếng động lớn, rồi bước ra khỏi phòng ngủ, để lại Mai một mình giữa đống hỗn độn mà cô vừa gọi là chiến trường của riêng cô. Anh cần không gian để sắp xếp lại những mảnh vỡ của cái gọi là “sự thật” mà anh đã cố gắng chối bỏ bấy lâu nay.

Anh trở lại phòng khách, nơi bát gạo sống vẫn nằm đó, một lời nhắc nhở không lời về sự thất bại của cả hai người. Lần này, Kiên không còn chế giễu nữa. Anh ngồi phịch xuống ghế sofa, đầu óc quay cuồng, một sự trống rỗng xâm chiếm tâm hồn. Anh có thực sự tàn nhẫn đến mức đó không? Anh có thực sự là một người chồng tồi tệ đến mức chỉ biết dùng tiền để đổi lấy sự phục tùng và trách nhiệm không?

Trong đầu Kiên bắt đầu tua lại những hình ảnh trong quá khứ, những ngày đầu yêu nhau. Mai là một cô gái rạng rỡ, đầy nhiệt huyết, một kiến trúc sư trẻ tuổi tài năng với những dự định lớn, luôn là nguồn cảm hứng cho anh. Cô không bao giờ lười biếng; cô luôn là người thúc đẩy anh, người truyền cảm hứng cho anh trong công việc và cuộc sống. Anh đã hứa với cô một cuộc sống đầy đủ, một cuộc sống mà cô sẽ được trân trọng và yêu thương, nhưng anh đã thất hứa.

Nhưng cuộc sống sau khi có con đã thay đổi tất cả. Gánh nặng tài chính khiến Kiên trở nên cứng nhắc và áp lực, anh dùng công việc để che giấu sự bất an của mình, sự bất an về việc không thể là người chồng hoàn hảo. Anh bắt đầu đánh đồng giá trị của Mai với năng suất lao động hữu hình của cô. Công việc chăm sóc con cái và nhà cửa, vì không tạo ra tiền, nên bị anh coi là vô giá trị, là một kỳ nghỉ kéo dài, là một sự lựa chọn dễ dàng.

Kiên nhớ lại một lần anh về nhà, Mai đang làm việc trên laptop, cố gắng hoàn thành một dự án freelance nhỏ. Anh đã nói gì nhỉ? “Làm cái việc vặt đó làm gì cho mệt? Để thời gian mà dọn dẹp nhà cửa. Anh kiếm đủ tiền để cô không cần phải bận tâm mấy thứ cỏn con đó.” Lời nói đó của anh, tưởng chừng là sự quan tâm, nhưng thực chất lại là sự áp đặt, buộc cô phải từ bỏ cái tôi cá nhân và đam mê của mình.

Giờ đây, anh hiểu. Mai đã không còn cố gắng thể hiện sự nghiệp của mình nữa, không phải vì cô lười, mà vì cô đã kiệt sức vì sự lựa chọn của anh, và vì sự thiếu hỗ trợ của anh. Cô đã hy sinh tất cả những hoài bão của mình để trở thành một người mẹ, và thay vì được tôn vinh, cô lại bị chính người chồng mình coi thường, bị coi là kẻ ăn bám.

Anh đứng dậy, không thể chịu đựng được sự dằn vặt của chính mình nữa. Kiên đi vào bếp, nơi mọi thứ vẫn còn ngăn nắp, nhưng có vẻ như đã bị bỏ dở trong một thời điểm gấp gáp không thể tránh khỏi. Anh nhìn vào chiếc xoong rỗng, rồi lại nhìn vào bát gạo sống. Anh nhấc chiếc tô lên, cảm nhận trọng lượng của nó, và đó là lúc Kiên cảm thấy một cơn đau thấu tim, một sự hối hận không lời.

Nước mắt Kiên rơi xuống, lặng lẽ, không ồn ào như sự phẫn nộ trước đó, mà là sự bộc lộ của một trái tim tan vỡ. Anh nhận ra, cái bát gạo sống này chính là hình ảnh ẩn dụ cho cuộc hôn nhân của họ: đã được đong sẵn, đã được chuẩn bị để bắt đầu, nhưng rồi lại bị một cơn khủng hoảng không lường trước (đứa con khóc) làm cho trì hoãn, và cuối cùng là bị bỏ quên vì sự mệt mỏi đã chiến thắng, vì sự thiếu quan tâm đã làm mọi thứ dang dở.

Kiên quay trở lại phòng ngủ, không mang theo sự phán xét hay giận dữ. Mai vẫn ngồi trên giường, lưng tựa vào tường, hai tay ôm gối, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Cô không khóc nữa, nhưng sự trống rỗng trong ánh mắt cô còn đáng sợ hơn cả nước mắt, đó là sự tuyệt vọng và sự mất mát. Đó là ánh mắt của một người đã từ bỏ, đã hết hy vọng vào sự thấu hiểu từ người thân.

“Mai…” Kiên gọi tên cô, giọng anh đã mềm đi, không còn chút cay độc nào nữa, chỉ còn lại sự yếu đuối và hối lỗi. “Anh… anh thật sự xin lỗi. Anh xin lỗi vì tất cả những lời tàn nhẫn anh đã nói. Anh xin lỗi vì đã không nhìn thấy em, không nhìn thấy sự hy sinh của em.”

Mai không đáp lời, cô chỉ khẽ lắc đầu, một cử chỉ mệt mỏi đầy thất vọng. “Đừng nói xin lỗi, Kiên. Em không cần một lời xin lỗi mang tính thủ tục. Em cần anh thấy những gì em thấy, anh hiểu những gì em đang chịu đựng. Anh về đây chỉ để bắt quả tang em lười biếng, đúng không? Vậy thì, anh đã thấy rồi đấy. Kết quả của sự lười biếng của em là đây.” Cô đưa tay chỉ vào đống hỗn độn, rồi đặt tay lên ngực mình, nơi trái tim đang đau nhói.

“Em không lười biếng, Mai. Anh… anh biết. Anh đã nhìn thấy sự thật rồi. Anh thấy bát gạo sống, anh thấy căn phòng này, và anh thấy em. Anh thấy sự kiệt sức của em. Anh thấy… người vợ đang vật lộn của anh, người mẹ đang chiến đấu mỗi ngày.” Kiên ngồi xuống mép giường, giữ một khoảng cách tôn trọng với cô, không dám chạm vào cô.

Mai hít một hơi sâu, đôi mắt cô vẫn dán vào anh, tìm kiếm sự chân thành trong lời nói và ánh mắt của anh. “Anh biết không, điều tồi tệ nhất không phải là mệt mỏi, mà là sự cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình, trong cuộc hôn nhân này. Mỗi lần anh về, thay vì là một sự giải thoát, nó lại là một cuộc kiểm tra, một phiên tòa. Em đã cố gắng rất nhiều, Kiên. Em muốn một bữa cơm nóng hổi, em muốn căn nhà này sạch sẽ, em muốn anh tự hào về em, nhưng em không thể.”

“Nhưng con bé khóc, con bé cần em. Và khi em đang vo gạo, con bé bắt đầu nấc lên, một tiếng nấc yếu ớt, và em biết nếu em không chạy vào ngay, nó sẽ thức giấc và mọi chuyện sẽ sụp đổ. Em không có lựa chọn nào khác ngoài việc chạy thẳng vào đây, tay vẫn cầm bát gạo. Em vừa dỗ con, vừa cố gắng vo gạo trong đầu, và rồi, em không biết nữa… em chỉ ngủ thiếp đi vì kiệt sức.” Mai kể lại, giọng cô yếu dần, nhưng đầy sức nặng của sự thật.

Kiên nhắm mắt lại, anh cảm thấy một cú đấm vô hình giáng mạnh vào tim, sự đau đớn không gì sánh được. Anh hình dung ra cảnh vợ mình, tay cầm bát gạo, lao vào phòng ngủ, chiến đấu với cơn buồn ngủ đang nhấn chìm mình, cố gắng làm hai việc cùng một lúc cho đến khi cơ thể cô phản bội. Đó là một hình ảnh đau lòng, một hình ảnh của sự hy sinh và cô độc mà anh đã phớt lờ, đã coi thường bấy lâu.

“Anh đã là một người chồng tồi tệ, Mai,” Kiên thừa nhận, không bào chữa, không biện hộ, giọng anh nghẹn lại. “Anh đã dùng sự vất vả của mình để biến nó thành một thanh kiếm, một công cụ để kiểm soát và hạ thấp em. Anh đã quên rằng, việc nuôi dạy một đứa trẻ là công việc khó khăn nhất trên đời, và anh đã để em gánh vác nó một mình, trong khi anh tự cho mình là người hùng, là trụ cột duy nhất.”

“Anh đã nói những lời cay độc, Mai. Anh đã gọi em là vô dụng, là lười biếng. Anh đã coi thường sự hy sinh của em. Anh biết không, cái nụ cười mỉa mai của anh khi anh bước vào nhà, nó còn làm em đau hơn cả sự mệt mỏi. Nó lấy đi niềm vui cuối cùng của em, niềm vui được làm mẹ, niềm vui được chăm sóc gia đình này.” Mai khóc nấc lên, nhưng lần này là những giọt nước mắt giải tỏa, nước mắt của sự thổn thức sau khi đã nói ra được sự thật chất chứa bấy lâu.

Kiên bò đến bên cô, không dám ôm cô ngay lập tức, mà chỉ đặt tay lên tay cô một cách dè dặt, cầu xin sự chấp thuận. Bàn tay Mai lạnh ngắt và gầy gò, là minh chứng cho sự hao mòn thể chất. “Anh biết, anh không xứng đáng được em tha thứ lúc này. Nhưng anh muốn thay đổi, Mai. Anh muốn bắt đầu lại. Anh không thể tiếp tục cái cuộc sống mà anh dùng sự cao ngạo của mình để che đậy sự bất lực trong việc làm một người chồng tốt.”

Anh nhìn xuống đống đồ chơi và quần áo bừa bộn. Anh nhận ra, sự hỗn loạn này không phải là sự lười biếng, mà là một dấu hiệu cầu cứu, một lá cờ trắng được người vợ của anh giương lên sau khi đã kiệt sức, sau một trận chiến không tên. Anh đứng dậy, không nói một lời nào, bắt đầu thu dọn căn phòng một cách tỉ mỉ. Anh gom những chiếc áo quần vào giỏ, xếp lại đồ chơi, lau khô những vết bẩn nhỏ trên sàn nhà.

Mai nhìn anh, cô không ngăn cản, cô chỉ quan sát. Hành động đó của Kiên, không phải là một sự phục tùng, mà là một lời tuyên bố mạnh mẽ. Nó chứng tỏ rằng anh đã không còn ở vị thế “ông chủ” nữa, mà đã trở lại vị trí “người bạn đời,” người cùng chia sẻ gánh nặng và trách nhiệm.

“Anh không cần phải dọn dẹp, Kiên,” Mai nói, giọng cô đã bình tĩnh lại, có chút nghẹn ngào. “Anh không cần phải chứng minh điều gì cả.”

“Không, anh cần,” Kiên đáp, vẫn cúi người nhặt một chiếc tất nhỏ. “Đây không phải là dọn dẹp, Mai. Đây là cách anh sửa chữa những gì anh đã phá vỡ. Anh đã phá vỡ niềm tin của em, sự tôn trọng của em, và sự bình yên của em. Anh phải bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất, để chứng minh rằng anh đã thực sự nhìn thấy gánh nặng của em.”

Sau khi căn phòng đã được sắp xếp lại một cách tạm thời, Kiên trở lại phòng khách. Anh nhìn vào bát gạo sống lần cuối. Lần này, anh không còn thấy sự chỉ trích, mà thấy trách nhiệm. Anh nhẹ nhàng đặt bát gạo vào nồi, vo gạo cẩn thận dưới vòi nước, rồi cắm điện. Tiếng “tách” nhỏ khi anh nhấn nút nấu cơm vang lên trong không gian tĩnh mịch, như một sự khởi đầu mới đầy hy vọng, một lời hứa không lời.

Kiên trở lại bên cạnh Mai. Đứa con bé bỏng đã thức giấc, đang rên ư ử. Kiên bế con lên, nhẹ nhàng ru con trong vòng tay mình, động tác còn vụng về nhưng đầy sự chân thành. Mai nhìn cảnh tượng đó, và trái tim cô tan chảy. Cô nhận ra rằng, điều cô cần không phải là một người chồng hoàn hảo, mà là một người chồng biết thừa nhận sai lầm và cố gắng thay đổi, một người chồng biết lắng nghe và chia sẻ.

“Anh… anh đã nghĩ, tại sao anh lại trở nên như vậy?” Mai hỏi, giọng cô dịu dàng hơn, sự giận dữ đã tan biến, thay vào đó là sự tò mò.

Kiên ôm con, vuốt ve mái tóc mỏng manh của nó. “Vì sự bất an, Mai. Anh luôn sợ mình không đủ tốt, không đủ giàu có, không đủ thành công. Và thay vì thừa nhận sự bất an đó, anh lại dùng sự thành công bên ngoài để che đậy. Anh cần em phải ‘yếu’ hơn anh, phải ‘kém’ hơn anh, để anh cảm thấy mình là người có giá trị, là người duy nhất quan trọng. Anh đã biến công việc của mình thành một tấm khiên, và công việc của em thành một cái bia đỡ đạn, một sự so sánh không công bằng.”

“Đừng làm thế nữa, Kiên,” Mai thì thầm. “Em yêu anh vì anh là người đàn ông đã hứa sẽ cùng em đi qua mọi khó khăn, chứ không phải vì anh là người đàn ông có thể mua cho em mọi thứ. Chúng ta là một đội, đúng không? Chúng ta là gia đình.” Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào tay anh, một sự kết nối.

“Phải, chúng ta là một đội. Và anh đã là một đồng đội tồi tệ,” Kiên nói. Anh cúi xuống, hôn lên trán Mai, một nụ hôn chất chứa sự hối lỗi và tình yêu thương, một lời hứa hẹn cho tương lai. “Anh hứa, từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ để em phải chiến đấu một mình nữa. Bát gạo sống này sẽ là lời nhắc nhở của anh. Nó sẽ nhắc nhở anh rằng, đôi khi, sự kiệt sức không phải là lười biếng, mà là một bằng chứng của tình yêu và sự hy sinh không lời.”

Họ ôm nhau, không nói thêm lời nào, nhưng sự im lặng đó chứa đựng mọi sự thấu hiểu. Tiếng nồi cơm điện phát ra hơi ấm và mùi gạo thơm dịu dàng, báo hiệu một bữa ăn đã sẵn sàng. Bữa tối không còn là trách nhiệm của riêng ai, mà là một sự chia sẻ, một sự hàn gắn. Kiên chủ động hỏi Mai về ngày của cô, không phải để kiểm tra, mà để lắng nghe thực sự, để hiểu những khó khăn nhỏ bé mà cô đã phải đối mặt. Anh đặt con vào nôi, rồi quay sang phụ giúp Mai chuẩn bị bữa ăn còn dang dở.

Căn phòng giờ đây vẫn chưa hoàn toàn sạch sẽ, nhưng không khí đã khác. Sự căng thẳng đã tan biến, thay vào đó là sự ấm áp của sự thấu hiểu và sự kết nối lại. Mai nhìn Kiên đang vụng về rửa rau, mỉm cười, nụ cười thật sự đầu tiên trong ngày. Nụ cười đó không phải là sự mỉa mai, mà là nụ cười của sự tha thứ và hy vọng, của sự nhẹ nhõm.

“Anh biết không, có lẽ anh nên bắt đầu học cách vo gạo và nấu ăn,” Mai nói đùa, giọng cô đã vui vẻ trở lại. “Để anh biết được cảm giác của việc phải làm nhiều việc cùng một lúc.”

“Anh sẽ học,” Kiên cam kết, ánh mắt anh đầy quyết tâm và sự chân thành. “Anh sẽ học tất cả mọi thứ. Chúng ta sẽ cùng nhau làm mọi thứ. Và lần tới, nếu anh thấy một bát gạo sống trên bàn, anh sẽ biết rằng đã đến lúc anh cần phải chạy vào phòng ngủ, không phải để chỉ trích, mà là để ôm lấy người vợ đang kiệt sức của mình, để nói rằng ‘Em làm tốt lắm, để anh lo phần còn lại’.”

Họ cùng nhau ăn bữa tối muộn, đứa con đã ngủ yên trong nôi, sự bình yên cuối cùng cũng trở lại ngôi nhà nhỏ. Bát cơm tuy đã được nấu, nhưng câu chuyện về “bát gạo sống” sẽ mãi mãi là một kỷ niệm đau thương nhưng cần thiết, một lời nhắc nhở rằng tình yêu đích thực không nằm ở số tiền kiếm được, mà nằm ở sự thấu hiểu và sẻ chia gánh nặng cuộc đời. Mối quan hệ của họ, sau cơn bão tố của sự hiểu lầm và cay đắng, đã tìm lại được sự ấm áp và sâu sắc mà họ đã đánh mất bấy lâu. Kiên đã tìm thấy lại người vợ rạng rỡ của mình, không phải bằng cách bắt quả tang cô lười biếng, mà bằng cách nhận ra sự kiệt sức phi thường của cô. Họ bắt đầu một chương mới, nơi tình yêu và sự tôn trọng là nền móng, và bát gạo sống trở thành biểu tượng của sự hàn gắn và sự cam kết thay đổi của Kiên.

Kiên bắt đầu thức dậy sớm hơn, không phải để làm việc, mà để phụ giúp Mai chăm sóc con vào buổi sáng. Anh học cách thay bỉm, cách pha sữa, và quan trọng nhất, cách giữ im lặng để Mai có thể có thêm 30 phút ngủ quý giá. Những lời phàn nàn của anh đã biến mất, thay vào đó là những lời động viên và sự cảm thông chân thành.

“Em cứ ngủ thêm đi, Mai. Anh lo được mà. Con bé đang ngoan lắm,” Kiên thì thầm qua cánh cửa, và Mai nghe thấy điều đó, cảm thấy sự ấm áp lan tỏa trong tim. Cô biết rằng sự thay đổi này là thật, không phải là một màn kịch ngắn ngủi.

Một tuần sau, Kiên về nhà và thấy nhà cửa vẫn còn hơi bừa bộn, nhưng anh không hề khó chịu. Thay vào đó, anh mỉm cười, đi thẳng vào bếp và tự tay vo gạo, cắm cơm. Anh biết Mai đang ở đâu: trong phòng ngủ, đang hát ru con bé ngủ.

Kiên bước vào phòng, thấy Mai đã thức, cô đang gấp quần áo của con. Anh tiến lại, đặt tay lên vai cô, và Mai ngước nhìn anh, ánh mắt đầy sự bình yên và hạnh phúc. “Hôm nay em đã ngủ đủ chưa?” anh hỏi, giọng đầy lo lắng.

“Rồi, em ngủ được một tiếng rưỡi đấy. Cảm ơn anh, Kiên,” Mai đáp, cô nắm lấy tay anh. “Em đã làm cho anh một ly cà phê rồi, đang ở trên bàn ăn.”

“Tuyệt vời,” Kiên cười. “Còn anh thì đã cắm cơm rồi. Chúng ta cùng nhau hoàn thành bữa tối nhé, đồng đội của anh.”

Họ cùng nhau bước ra khỏi phòng, không khí trong nhà tràn ngập sự thấu hiểu và sẻ chia. Bát gạo sống đã được thay thế bằng những bữa cơm gia đình ấm cúng, và những lời mỉa mai đã được thay thế bằng những lời yêu thương và động viên. Cuộc hôn nhân của họ đã được cứu vãn, không phải bằng sự giàu sang hay thành công, mà bằng sự khiêm tốn của Kiên khi cúi xuống, nhìn thấy sự kiệt sức của vợ mình qua một bát gạo dang dở.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Người ấy gửi icon cười: “Vậy để anh mời em ly cà phê thật nhé. Xem như cảm ơn.”

Người ấy gửi icon cười: “Vậy để anh mời em ly cà phê thật nhé. Xem như cảm ơn.”

Tôi bảo vợ rút hết 500 triệu tiền tiết kiệm đưa tôi mang về quê xây lại nhà cho ông bà nội vậy mà cô ấy kiên quyết không chịu

Tôi bảo vợ rút hết 500 triệu tiền tiết kiệm đưa tôi mang về quê xây lại nhà cho ông bà nội vậy mà cô ấy kiên quyết không chịu

HOT NEWS

  • Chồng đưa nhân tình ra nước ngoài sinh con trai, người vợ làm chuyện không ngờ
    Chồng đưa nhân tình ra nước ngoài sinh con trai, người vợ làm chuyện không ngờ
  • Bất ngờ đến thăm thông gia phố giàu có, ông bố quê kéo con gái rời khỏi căn biệt thự
    Bất ngờ đến thăm thông gia phố giàu có, ông bố quê kéo con gái rời khỏi căn biệt thự
  • Bố mẹ vợ từ quê lên chơi, chồng ném cho vợ 100 ngàn bảo đi chợ
    Bố mẹ vợ từ quê lên chơi, chồng ném cho vợ 100 ngàn bảo đi chợ
  • Chồng dọn đến ở hẳn với bồ, tôi không gào thét ghen tuông mà lặng lẽ chở mẹ chồng liệt đến
    Chồng dọn đến ở hẳn với bồ, tôi không gào thét ghen tuông mà lặng lẽ chở mẹ chồng liệt đến
  • Con trai mộ mới xanh cỏ mà con dâu bụng đã lùm lùm, mẹ chồng đuổi đi và sự thật…
    Con trai mộ mới xanh cỏ mà con dâu bụng đã lùm lùm, mẹ chồng đuổi đi và sự thật…
  • Chồng cặp bồ với thư kí trẻ xinh đẹp, còn đưa ra giá 1 tỷ để vợ ly hôn
    Chồng cặp bồ với thư kí trẻ xinh đẹp, còn đưa ra giá 1 tỷ để vợ ly hôn
  • Chồng mỉa mai: “Rời khỏi tôi, mẹ con cô cháo không có mà húp”, để rồi…
    Chồng mỉa mai: “Rời khỏi tôi, mẹ con cô cháo không có mà húp”, để rồi…
  • Chồng khinh vợ là “mẹ sề” không cho đi dự tiệc cưới, lúc đến nhà hàng thì choáng váng
    Chồng khinh vợ là “mẹ sề” không cho đi dự tiệc cưới, lúc đến nhà hàng thì choáng váng
  • Anh trai mải chơi diều để lạc em gái 5t, 20 năm sau….
    Anh trai mải chơi diều để lạc em gái 5t, 20 năm sau….

Bài viết mới

  • Bạn vay 8 chỉ vàng từ 14 năm trước để lo chữa bệnh cho con, giờ con tôi cưới bạn mang 29 triệu 600 ngàn đồng đến trả
    Bạn vay 8 chỉ vàng từ 14 năm trước để lo chữa bệnh cho con, giờ con tôi cưới bạn mang 29 triệu 600 ngàn …
    Người ta vẫn bảo: “Đứng cho vay, quỳ đòi nợ”. …
  • Người chồng lén lút về nhà để kiểm tra vợ, nhưng lại phải đối mặt với sự thật bất ngờ: bát gạo chưa nấu trên bàn và một cảnh tượng ám ảnh bên trong phòng ngủ khiến anh ta bàng hoàng.
    Người chồng lén lút về nhà để kiểm tra vợ, nhưng lại phải đối mặt với sự thật bất ngờ: bát gạo chưa nấu trên …
    Kiên lái xe về nhà sớm hơn thường lệ, khóe …
  • 10 năm hôn nhân, chỉ có duy nhất 2 lần vợ chồng gần gũi mà tôi có tới 7 người con
    10 năm hôn nhân, chỉ có duy nhất 2 lần vợ chồng gần gũi mà tôi có tới 7 người con
    Mười năm. Một thập kỷ dài đằng đẵng của một …
  • Vợ 3 năm nhịn đói gom 400 triệu tìm con, chồng ép đưa xây nhà cho bố mẹ “nở mày nở mặt với hàng xóm”
    Vợ 3 năm nhịn đói gom 400 triệu tìm con, chồng ép đưa xây nhà cho bố mẹ “nở mày nở mặt với hàng xóm”
    Tôi và Hùng cưới nhau đã 5 năm nhưng chưa …
  • Đi công tác 1 tuần trở về, con gái 5t ra đón bảo: ‘Mẹ ơi, bố giấu cô nào ở trong tủ ấy, cả tiếng rồi chưa chịu ra’
    Đi công tác 1 tuần trở về, con gái 5t ra đón bảo: ‘Mẹ ơi, bố giấu cô nào ở trong tủ ấy, cả tiếng …
    Chiếc taxi dừng lại trước cổng căn biệt thự màu …
  • Vợ sốt 40°C không nấu được cơm, chồng cho ngay cái tát trời giáng, vợ ký luôn đơn ly hôn
    Vợ sốt 40°C không nấu được cơm, chồng cho ngay cái tát trời giáng, vợ ký luôn đơn ly hôn
    Trong mắt gia đình chồng, tôi là một đứa con …
  • Tôi dành dụm suốt 8 năm xây căn biệt thự cho bố mẹ, nhưng nhà vừa xây xong thì gia đình anh chị họ chiếm hết
    Tôi dành dụm suốt 8 năm xây căn biệt thự cho bố mẹ, nhưng nhà vừa xây xong thì gia đình anh chị họ chiếm …
    Sài Gòn những đêm mưa tầm tã, khi ánh đèn …
  • Nhưng Nam bỗng nhớ ra điều gì đó. Nó rùng mình: “Má… ba còn… ai khác biết mã két không?”
    Nhưng Nam bỗng nhớ ra điều gì đó. Nó rùng mình: “Má… ba còn… ai khác biết mã két không?”
    Tôi tên là bà Hạnh, năm nay sáu mươi hai …
  • Mẹ chồng cùng con dâu ra ngân hàng rút tiền, cô nhân viên lén nhét vào tay bà tờ giấy “CHẠY ĐI”
    Mẹ chồng cùng con dâu ra ngân hàng rút tiền, cô nhân viên lén nhét vào tay bà tờ giấy “CHẠY ĐI”
    Tôi tên là bà Cúc, năm nay sáu mươi hai …
  • Kiếm 50 triệu/tháng vẫn không dám gửi cho bố mẹ 1 đồng mà dành hết lo cho vợ con, nhưng tôi quyết ly hôn vì câu nói lạnh lùng của vợ lúc mẹ chồng ốm cấp cứu…
    Kiếm 50 triệu/tháng vẫn không dám gửi cho bố mẹ 1 đồng mà dành hết lo cho vợ con, nhưng tôi quyết ly hôn vì …
    “Ting!”…Tin nhắn báo lương tháng này hiện lên trên màn …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]