Mười năm. Đó là khoảng thời gian tôi, đã chôn vùi thanh xuân của mình trong căn bếp của nhà chồng. Từ một cô hoa khôi khoa Kinh tế năng động, tôi trở thành “cái bóng” trong căn nhà ba tầng bề thế giữa lòng Hà Nội. Chồng tôi – Tuấn – là giám đốc một công ty xây dựng, còn bố mẹ chồng là cán bộ về hưu kỹ tính. Trong mắt người ngoài, tôi là “chuột sa chĩnh gạo”, nhưng chỉ tôi mới hiểu, mình đang sống trong một cái lồng son ngột ngạt đến mức nào.
Hôm ấy là ngày bố mẹ chồng đi du lịch Châu Âu 2 tuần trở về. Theo “lệ”, tôi phải chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn để đón ông bà. Nhưng trời không chiều lòng người. Bé Bin, con trai 4 tuổi của tôi, bỗng dưng sốt cao từ đêm qua. Con quấy khóc, nôn trớ liên tục, cứ đặt xuống là giật mình thon thót. Tôi thức trắng đêm, quay cuồng với thuốc thang, khăn ấm, cháo loãng. Đến tận 4 giờ chiều, con mới thiếp đi được một chút trên vai mẹ.
Người tôi rã rời, đầu tóc rối bù, quần áo ám mùi sữa trớ. Tôi nhìn đồng hồ, hoảng hốt nhận ra đã muộn giờ cơm chiều. Tủ lạnh trống trơn vì mấy hôm nay tôi không thể ra ngoài đi chợ. Tôi vội vàng đặt con xuống giường, định chạy ù ra đầu ngõ mua tạm con gà quay và ít đồ ăn sẵn.
Nhưng vừa bước ra đến phòng khách, cánh cửa lớn bật mở. Bố mẹ chồng và Tuấn bước vào, tiếng cười nói rổn rảng tắt ngấm khi họ nhìn thấy căn nhà bừa bộn đồ chơi và bếp núc lạnh tanh. Mẹ chồng tôi quét ánh mắt sắc lẹm qua người tôi, dừng lại ở bộ quần áo nhàu nhĩ: – Cơm nước đâu? Tao đi vắng cả nửa tháng trời, về nhà mà bếp lạnh tanh thế này à?
Tôi lí nhí, giọng khản đặc vì mệt: – Mẹ ơi, con xin lỗi. Bé Bin sốt cao từ đêm qua, con chăm cháu quấy quá nên chưa kịp…
Chưa để tôi nói hết câu, bà đã ném cái túi xách hàng hiệu xuống ghế sofa, giọng chua loét vang lên: – Sốt với chả sắng! Trẻ con đứa nào chả ốm. Mày chỉ vịn cớ lười biếng. Tao đi vắng là mày thả cửa đi chơi, đi đú đởn với bạn bè, giờ thấy tao về mới giả vờ đầu bù tóc rối chứ gì? Đàn bà ở nhà ăn bám chồng mà mỗi bữa cơm cũng không nấu xong!
Hai từ “đú đởn” như gáo nước sôi tạt vào mặt tôi. Mười năm nay, tôi chưa từng dám đi cafe quá 2 tiếng, chưa từng mua một bộ váy quá 500 nghìn, tất cả chỉ vì muốn tiết kiệm cho cái nhà này, muốn làm hài lòng họ.
– Mẹ, mẹ đừng nói thế. Con thức trắng đêm qua… – Tôi cố giải thích, nước mắt chực trào.
Tuấn đang tháo giày, nghe thấy tiếng ồn ào liền bước tới. Thay vì hỏi han con ốm thế nào, anh ta nhìn tôi với ánh mắt chán ghét: – Cô làm cái gì ở nhà cả ngày mà để mẹ vừa về đã phải bực mình? Có bữa cơm cũng không xong thì cô làm được tích sự gì?
– Anh! Con đang ốm nằm trong kia kìa! Anh không vào xem con mà còn đứng đó trách em à? – Sự uất ức dồn nén khiến tôi lỡ to tiếng.
“CHÁT!!!”
Một cái tát trời giáng xuống má trái tôi. Mạnh đến mức tai tôi ù đi, mắt nổ đom đóm. Tôi loạng choạng ngã dúi dụi xuống sàn.
Tuấn chỉ tay vào mặt tôi, mặt đỏ gay: – Mày dám cãi tao à? Mày dám to tiếng trước mặt bố mẹ tao à? Loại đàn bà bố mẹ không biết dạy! Mẹ tao nói đúng, mày sướng quá hóa rồ rồi. Ở nhà ăn trắng mặc trơn, chồng nuôi mà còn dám bật lại.
Bố mẹ chồng đứng nhìn, không một lời can ngăn. Mẹ chồng còn bĩu môi: – Đấy, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về. Anh chiều nó quá nó trèo lên đầu lên cổ.
Tôi ngồi dưới sàn lạnh, tay ôm lấy một bên má nóng rát. Nhưng lạ thay, tôi không khóc. Nước mắt tôi dường như đã cạn khô sau cái tát ấy. Trong đầu tôi, có một sợi dây vô hình vừa đứt phựt. Đó là sợi dây của sự cam chịu, của hy vọng mong manh rằng sự hy sinh của mình sẽ được ghi nhận.
Họ nghĩ tôi là ai? Một con ở không công? Một cái máy đẻ? Một bao cát để trút giận?
Tôi từ từ đứng dậy. Chậm rãi. Bình thản. Tôi nhìn thẳng vào mắt Tuấn – người đàn ông tôi từng yêu thương hết mực, giờ đây trông thật xa lạ và tàn nhẫn.
– Anh tát xong chưa? – Tôi hỏi, giọng lạnh băng, không chút run rẩy.
Tuấn sững lại một chút trước thái độ của tôi, nhưng vẫn hất hàm: – Chưa xong thì sao? Mày định làm gì?
Tôi cười nhạt, đưa tay lau vết máu rỉ ra ở khóe môi: – Anh nghĩ 10 năm qua tôi ở nhà là vì tôi vô dụng sao? Anh nghĩ tôi không biết kiếm tiền sao?
Tôi đi về phía kệ tivi, mở ngăn kéo dưới cùng – nơi tôi vẫn cất giữ những giấy tờ quan trọng mà họ không bao giờ ngó ngàng tới. Tôi lấy ra một tập hồ sơ và một cuốn sổ tiết kiệm, ném mạnh xuống bàn kính.
– Mở ra mà xem! – Tôi ra lệnh.
Tuấn cau mày cầm lên. Sắc mặt anh ta biến đổi từ ngạc nhiên sang kinh hoàng. Đó là sao kê thu nhập hàng tháng từ công việc dịch thuật và đầu tư chứng khoán online của tôi trong 5 năm qua. Số tiền tôi kiếm được mỗi tháng còn nhiều hơn lương giám đốc của anh ta. Và quan trọng hơn, đó là tờ đơn ly hôn tôi đã ký sẵn từ 1 năm trước, chỉ chờ một giọt nước tràn ly.
– Cô… cô… – Tuấn lắp bắp.
– Tôi không ăn bám anh. Tiền sinh hoạt phí anh đưa, tôi đều gửi vào sổ tiết kiệm cho con. Mọi chi tiêu trong nhà này, từ cái tăm đến cái tủ lạnh, đều là tiền của tôi! – Tôi gằn từng tiếng. – Tôi nhịn nhục phục vụ cả nhà anh 10 năm nay vì tôi muốn con tôi có một gia đình trọn vẹn. Nhưng hôm nay, cái tát này đã giúp tôi tỉnh ngộ. Gia đình này không xứng đáng với sự hy sinh của tôi.
Nói xong, tôi quay người đi thẳng vào phòng ngủ. Mặc kệ tiếng gọi ới ới của mẹ chồng và sự ngỡ ngàng của Tuấn. Tôi lấy chiếc vali đã chuẩn bị sẵn (tôi luôn chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất), nhét quần áo của tôi và bé Bin vào.
Bé Bin vừa tỉnh giấc, thấy mẹ thì mếu máo. Tôi bế con lên, hôn lên trán con: – Ngoan, mẹ đưa con đi đến nơi tốt hơn.
Tôi kéo vali, một tay bế con bước ra phòng khách. Bố chồng tôi lúc này mới lên tiếng: – Thảo, con bình tĩnh lại. Chồng con nóng tính…
– Nóng tính không phải là cái cớ cho sự vũ phu và vô ơn, thưa bố. – Tôi đáp dứt khoát. – Con xin phép trả lại “nhà cao cửa rộng” này cho bố mẹ. Con đi đây.
Tuấn lao ra chặn cửa: – Mày đi đâu? Mày mang con tao đi đâu?
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ nhất có thể: – Con là do tôi đẻ ra, tôi nuôi nấng. Anh có bao giờ biết con học lớp nào, thích ăn gì, uống thuốc gì khi ốm không? Anh không có tư cách làm bố. Tránh ra!
Sự quyết liệt và luồng khí thế áp đảo của tôi khiến Tuấn chùn bước. Anh ta lùi lại trong vô thức.
Tôi bước ra khỏi cánh cổng sắt nặng nề ấy, bắt một chiếc taxi. Ngồi trên xe, nhìn lại căn biệt thự lùi dần phía sau, tôi hít một hơi thật sâu. Không khí bên ngoài, dù có bụi bặm, vẫn trong lành và tự do hơn ngàn lần cái không khí ngột ngạt trong ngôi nhà đó.
Những ngày sau đó là địa ngục đối với gia đình Tuấn. Không có tôi, họ mới nhận ra ai là người duy trì sự sống cho căn nhà. Cơm không ai nấu, nhà không ai dọn, quần áo không ai giặt. Mẹ chồng quen được phục vụ, giờ phải lúi húi vào bếp rồi làm cháy nồi, bát đũa vỡ loảng xoảng. Tuấn đi làm với những chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, về nhà thì đối diện với sự cằn nhằn của mẹ và sự trống trải lạnh lẽo.
Anh ta gọi điện, nhắn tin van xin tôi quay về, hứa sẽ thay đổi. Mẹ chồng cũng gọi điện khóc lóc, bảo nhớ cháu. Nhưng tôi chỉ gửi lại một tin nhắn duy nhất: “Có không giữ, mất đừng tìm. Tòa sẽ giải quyết.”
Ba năm sau….
Tôi ngồi trong văn phòng làm việc của mình, nhìn ra thành phố tấp nập. Tôi đã dùng số vốn tích lũy để mở một trung tâm ngoại ngữ và giờ nó đang hoạt động rất tốt. Bé Bin khỏe mạnh, đi học cấp 1 ngoan, vui vẻ và tự hào về mẹ.
Tôi nghe nói Tuấn đã tái hôn, nhưng rồi cũng nhanh chóng ly dị vì cô vợ mới không chịu nổi tính gia trưởng và sự soi mói của mẹ chồng. Giờ anh ta sống lủi thủi, già đi trông thấy.
Đôi khi, phụ nữ chúng ta cứ nghĩ sự hy sinh sẽ cảm hóa được lòng người. Nhưng không, với những kẻ vô tâm, sự hy sinh chỉ là điều hiển nhiên. Chỉ khi dám buông bỏ, dám phản kháng và sống cho chính mình, ta mới tìm thấy hạnh phúc thực sự. Cái tát năm xưa đau thật đấy, nhưng tôi thầm cảm ơn nó. Nhờ nó, tôi mới có được ngày hôm nay.

