Tôi vẫn luôn tự hào mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Huy – chồng tôi – là mẫu đàn ông mà mọi cô gái đều mơ ước: thành đạt, lịch thiệp, và đặc biệt là yêu chiều vợ con hết mực. Mười năm kết hôn, chưa một lần anh to tiếng, chưa một ngày lễ nào anh quên hoa và quà. Bạn bè nhìn vào ai cũng bảo tôi tu ba kiếp mới lấy được anh.
Nhưng cuộc đời vốn dĩ là những màn kịch, và người diễn viên giỏi nhất thường là người nằm ngay cạnh ta mỗi đêm.
Sáng hôm ấy, như thường lệ, cả nhà náo loạn chuẩn bị đi làm, đi học. Bé Bống, con gái 5 tuổi của tôi, nghịch ngợm cầm hai chiếc điện thoại của bố mẹ đặt lên bàn ăn để xem hoạt hình trong lúc chờ mẹ buộc tóc. Hai chiếc iPhone 14 Pro Max màu đen giống hệt nhau, chỉ khác mỗi cái ốp lưng, mà sáng nay tôi lại vừa tháo ốp để vệ sinh.
Trong lúc vội vã vì muộn giờ họp, tôi vơ vội chiếc điện thoại trên bàn, hôn chồng rồi lao ra xe. Huy cũng mỉm cười, cầm chiếc còn lại rồi đưa con đi học.
Đến công ty, vừa ngồi xuống ghế thì điện thoại rung. Tôi liếc nhìn màn hình, định mở khóa thì nhận ra FaceID không nhận diện. Tôi giật mình, thử nhập mật khẩu của tôi nhưng không được. Lúc này tôi mới nhận ra mình đã cầm nhầm máy của chồng. Cũng may, vợ chồng tôi tin tưởng nhau nên đều biết mật khẩu của nhau. Tôi nhập dãy số ngày cưới, màn hình mở ra.
Đúng lúc đó, một tin nhắn Zalo hiện lên. Tim tôi hẫng một nhịp.
Người gửi được lưu tên là: “BÁN SỮA”. Nội dung tin nhắn: “Chồng ơi, con hết bỉm rồi, lát qua nhớ mua loại Newborn nhé. À, mua thêm thùng sữa tươi cho em, loại ít đường ấy. Yêu chồng!”
Tôi chết lặng. “Chồng ơi”? “Newborn” (trẻ sơ sinh)? Tại sao một người bán sữa lại gọi chồng tôi là “chồng”?
Bàn tay tôi run rẩy bấm vào đoạn chat. Đập vào mắt tôi không phải là giao dịch mua bán, mà là hàng ngàn tin nhắn yêu thương, những bức ảnh Huy bế một đứa bé đỏ hỏn, những lời hứa hẹn về một tương lai “khi anh ly hôn con mụ già ở nhà”.
“Mụ già ở nhà” – đó là danh xưng anh dành cho tôi, người vợ đã hy sinh cả thanh xuân để lùi về sau lưng, vun vén cho sự nghiệp của anh thăng tiến.
Tôi lướt lên trên, lịch sử tin nhắn kéo dài đã gần hai năm. Hai năm! Thời điểm tôi đang vất vả chạy chữa vì căn bệnh u nang buồng trứng, anh vẫn tỏ ra ân cần chăm sóc, nhưng sau lưng lại đi xây dựng một tổ ấm khác. Cái tên “BÁN SỮA” chỉ là bức bình phong hoàn hảo cho những lần anh báo “anh đi mua sữa cho con”, “anh đi siêu thị”.
11 giờ trưa. Tin nhắn từ “BÁN SỮA” lại đến: “Mẹ con em đợi cơm chồng nhé. Nhớ anh quá.”
Tôi thấy Huy trả lời (chắc từ máy tính hoặc iPad): “Anh qua ngay đây. Đợi anh.”
Tôi biết mình phải làm gì. Tôi xin nghỉ buổi chiều, lặng lẽ lái xe đến địa chỉ mà “BÁN SỮA” đã gửi định vị trong tin nhắn cũ. Đó là một khu chung cư mini nằm khuất trong con ngõ nhỏ, cách công ty anh chỉ 3km.
Tôi đỗ xe bên kia đường, kéo kính râm che kín mặt, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực. Mười lăm phút sau, chiếc xe quen thuộc của chồng tôi xuất hiện.
Huy bước xuống xe. Nhưng không phải với dáng vẻ đạo mạo, nghiêm nghị thường thấy. Anh khệ nệ bê một thùng sữa lớn, tay kia xách túi bỉm to đùng. Gương mặt anh ánh lên nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh niềm vui – thứ ánh mắt mà lâu lắm rồi tôi không còn thấy anh dành cho tôi.
Cánh cửa tầng 1 mở ra. Một cô gái trẻ trung, mặc bộ đồ ngủ lụa mỏng manh, lao ra ôm chầm lấy anh. Huy buông thùng sữa xuống, vòng tay ôm eo cô ta, cúi xuống hôn lên trán đầy âu yếm. Cô ta nũng nịu chỉ vào trong nhà. Huy vội vã chạy vào, rồi bế ra một đứa bé chắc chỉ vài tháng tuổi. Anh hôn hít đứa bé, cưng nựng, rồi cả ba người họ cười nói vui vẻ, hạnh phúc như một bức tranh gia đình hoàn hảo.
Tôi ngồi trong xe, móng tay bấm sâu vào vô lăng đến bật máu.
Cơn ghen tuông, sự uất hận trào dâng lên tận cổ họng. Tôi muốn đạp ga, muốn lao thẳng vào đó, muốn gào thét, muốn xé toạc cái mặt nạ đạo đức giả của anh ta, muốn cào nát gương mặt đắc ý của ả nhân tình.
Tôi đã đặt tay lên cần số. Nước mắt nhòe đi, làm mờ cả kính chắn gió.
Nhưng rồi, hình ảnh bé Bống hiện lên trong đầu tôi. Con bé đang đợi mẹ đến đón lúc 4 giờ chiều. Nếu tôi làm ầm ĩ ở đây, nếu tôi xảy ra xô xát, hay tệ hơn là gây tai nạn trong cơn kích động này, ai sẽ lo cho con? Con tôi sẽ ra sao nếu bố mẹ lên mặt báo vì đánh ghen, hay mẹ nó phải vào tù, vào viện?
“Mày phải tỉnh táo! Mày không được chết! Mày còn con!” – Tôi tự tát vào mặt mình một cái thật đau để ngăn dòng nước mắt.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố nén nỗi đau đang xé nát tâm can xuống tận đáy lòng. Tôi rút điện thoại của mình (lúc nãy đã lấy lại được từ túi xách dự phòng), chụp liên tiếp những bức ảnh sắc nét của cảnh tượng đó: cảnh anh hôn cô ta, cảnh anh bế đứa bé, cảnh biển số xe anh đỗ trước cửa nhà nhân tình.
Sau đó, tôi từ từ cài số lùi, quay xe.
Quãng đường về nhà dài như cả thế kỷ. Tôi vừa lái xe vừa khóc, nhưng tay lái vẫn vững vàng. Tôi không cho phép mình gục ngã. Vì con, và vì cả sự trả thù mà tôi vừa nhen nhóm trong đầu. Anh ta đã chà đạp lên tình yêu và lòng tin của tôi, tôi sẽ khiến anh ta phải trả giá bằng cả phần đời còn lại.
Về đến nhà, tôi rửa mặt bằng nước lạnh, trang điểm lại thật kỹ để che đi đôi mắt sưng húp. Tối hôm đó, Huy về, vẫn đóng vai người chồng mẫu mực. Anh ôm tôi, nói xin lỗi vì về muộn do “họp đột xuất”. Tôi mỉm cười, gắp thức ăn cho anh: – Anh vất vả quá. Ăn nhiều vào để còn có sức… làm việc.
Huy không nhận ra sự mỉa mai trong đáy mắt tôi. Anh ta vẫn nghĩ mình là kẻ diễn viên đại tài.
Kế hoạch của tôi bắt đầu ngay ngày hôm sau. Tôi không đánh ghen ầm ĩ, không bóc phốt trên mạng xã hội. Tôi muốn anh ta mất tất cả: tiền bạc, danh dự và cả “tổ ấm” kia.
Tôi bắt đầu tỉ tê bàn chuyện đầu tư đất đai cho tương lai con cái. Với sự tin tưởng tuyệt đối và chút cảm giác tội lỗi (mà những kẻ ngoại tình thường hay có để bù đắp), Huy ký vào các giấy tờ sang tên tài sản cho tôi và bé Bống đứng tên để “tránh rủi ro kinh doanh”. Dần dần, căn nhà, chiếc xe, và cả những cuốn sổ tiết kiệm lớn đều không còn mang tên anh.
Sáu tháng sau, khi nắm chắc trong tay mọi thứ, tôi mới tung đòn quyết định.
Vào đúng ngày sinh nhật của Huy, tôi tổ chức một bữa tiệc lớn, mời đầy đủ bố mẹ hai bên, đồng nghiệp và cả sếp lớn của anh. Khi ánh đèn sân khấu bật sáng, thay vì đoạn video kỷ niệm 7 năm ngày cưới, màn hình lớn chiếu lên loạt bằng chứng tôi đã thu thập suốt nửa năm qua.
Những tin nhắn “vợ sề”, “mụ già”. Những bức ảnh anh hú hí bên nhân tình. Tờ giấy khai sinh của đứa con riêng. Và cả những sao kê anh lén lút chuyển tiền công ty tuồn ra ngoài nuôi bồ (điều này tôi đã âm thầm nhờ thám tử điều tra).
Cả khán phòng ồ lên kinh hãi. Bố mẹ chồng tôi ngất lịm tại chỗ. Sếp của anh tím mặt vì sự gian lận trong công việc. Còn Huy, anh ta đứng chết trân, ly rượu trên tay rơi xuống vỡ tan tành.
Tôi bước lên sân khấu, cầm micro, giọng bình thản nhưng lạnh như băng: – Chúc mừng sinh nhật anh. Món quà này, em đã chuẩn bị rất kỹ. Đơn ly hôn em đã ký và để trên bàn. Tài sản đã được phân định rõ ràng theo pháp luật, anh ra đi với đúng những gì anh xứng đáng: hai bàn tay trắng và cô nhân tình “bán sữa” của anh.
Tôi dắt tay bé Bống rời khỏi bữa tiệc, bỏ lại sau lưng sự hỗn loạn. Hậu quả đến nhanh hơn tôi tưởng. Huy bị sa thải vì biển thủ công quỹ và bê bối đời tư. Mất việc, mất nhà, mất xe, anh ta tìm đến cô bồ nhí. Nhưng cô ta – người vốn dĩ yêu anh vì cái mác giám đốc hào nhoáng – khi thấy anh tay trắng nợ nần, đã nhanh chóng ôm con bỏ đi theo một gã đàn ông khác giàu có hơn.
Huy trở thành kẻ trắng tay, không gia đình, không sự nghiệp.
Ba năm sau, có lần tôi tình cờ gặp lại Huy khi đang đưa con đi trung tâm thương mại. Anh ta giờ đây già nua, tiều tụy, đang mặc đồng phục bảo vệ, lúi húi dắt xe cho khách.
Thấy mẹ con tôi bước ra từ chiếc xe sang trọng, xinh đẹp và rạng rỡ, Huy khựng lại. Anh ta nhìn tôi, rồi nhìn bé Bống, đôi mắt ngân ngấn nước đầy sự hối hận và đau đớn. Anh định bước tới gọi “Con ơi…”, nhưng tôi đã kịp quay đi, nắm chặt tay con bước thẳng.
Tôi không thù hận nữa, bởi nhìn anh sống trong sự dằn vặt, tiếc nuối từng giây từng phút suốt phần đời còn lại, đó mới là sự trả thù tàn nhẫn và đau đớn nhất. Đúng như tôi đã hứa với lòng mình ngày hôm đó: Tôi không chết, tôi sống hạnh phúc, còn anh sẽ phải nhìn hạnh phúc đó từ xa, mãi mãi không bao giờ chạm vào được nữa.

