Bán mảnh đất cũ được 4 tỷ, tôi dứt khoát gửi ngay 2 tỷ cho vợ cũ của chồng. Tôi nghĩ, công bằng thì ai cũng phải nể, hơn nữa đó vốn là tài sản sau hôn nhân của hai người, tôi không muốn bị mang tiếng “ăn không”.
Lúc bấm nút chuyển khoản, tôi còn tự nhủ: “Có lẽ chị ấy sẽ cảm kích mình. Dù gì cũng là đàn bà với nhau, chẳng ai muốn bị thiệt thòi.”
Nhưng đời không đơn giản như tôi nghĩ.
Ba ngày sau, trời vừa quá trưa, cả nhà tôi đang tụ tập đông đủ ở quê thì cổng sắt nghiến ken két. Một người phụ nữ trong bộ áo dài đen bước vào, gương mặt lạnh lùng đến rợn người. Là chị ta – vợ cũ của chồng.
Không chào hỏi, không vòng vo, chị ta đi thẳng vào giữa sân, đối diện với bố mẹ chồng tôi, rút từ trong túi ra một xấp giấy nhàu nhĩ, giọng run nhưng gằn từng chữ:
“Số tiền ấy không phải để san sẻ, mà chính là… tiền chuộc tội!”
Cả sân im phăng phắc. Tôi lạnh sống lưng, còn chồng thì mặt trắng bệch, môi mím chặt.
Chị ta quăng tập giấy xuống bàn, tờ trên cùng in rõ dấu vân tay đỏ chót:
“Đây! Chính tay anh ta đã lừa tôi ký vào giấy ly hôn giả, để âm thầm sang tên mảnh đất rồi bán đi cùng người đàn bà khác. Tôi im lặng suốt ngần ấy năm… cho đến khi thấy em chuyển 2 tỷ, tôi hiểu: chính anh ta vẫn tiếp tục trò dối trá này với em!”
Không khí nổ tung. Bố mẹ chồng tôi chết lặng, tay run run nhặt tờ giấy. Mấy người họ hàng đứng bên xì xào, ai cũng nhìn chồng tôi bằng ánh mắt căm phẫn.
Tôi chết sững, từng lời chị ta vang lên như nhát dao xoáy vào tim: Người đàn ông tôi tin tưởng bấy lâu – hóa ra chưa bao giờ thật lòng với ai cả.
Đúng lúc ấy, chị ta còn ném thêm một câu, lạnh lùng như kết án tử:
“Anh tưởng chỉ lừa được một lần? Không! Hôm nay tôi đến… để tất cả cùng biết anh là loại người gì!”
Chồng tôi khuỵu xuống, tay bấu chặt nền gạch, toàn thân run rẩy. Bố mẹ chồng hét lớn:
“Có thật không? Trả lời ngay đi!”
Tôi thì không cầm nổi nước mắt, đứng giữa sự thật rùng rợn sắp phơi bày.