Tang lễ bà nội tôi diễn ra trong một buổi sáng mưa phùn u ám. Bà mất đột ngột, nhẹ nhàng như một cơn gió tắt — không bệnh tật, không lời trăn trối. Cả nhà ai nấy đều đau xót, nhất là ba tôi, con trai út của bà, người gắn bó với bà đến tận lúc cuối đời.
Sau lễ phát tang, chúng tôi đưa bà đến nhà hỏa táng của thành phố. Quan tài được đưa vào lò, nhang đèn nghi ngút. Chúng tôi lặng im chờ đợi ở phòng chờ — ai nấy đều trĩu nặng trong lòng.
Mười lăm phút sau, một nhân viên của nhà tang lễ bước vào, mặt bối rối:
– Xin lỗi gia đình… nhưng lò thiêu vừa bị tắt đột ngột. Chúng tôi sẽ khởi động lại ngay. Có thể là trục trặc kỹ thuật…
Chúng tôi gật đầu, nghĩ đơn giản là chuyện máy móc. Nhưng rồi lần thứ hai… và lần thứ ba… cũng xảy ra y như vậy. Lửa đang cháy thì tắt phụt. Hệ thống ngắt giữa chừng, không báo lỗi rõ ràng. Nhân viên kỹ thuật lúng túng, chưa từng gặp sự cố lặp nhiều như thế.
Cuối cùng, người phụ trách chính lò thiêu — một ông chú đã làm nghề hơn hai mươi năm — quyết định mở khoang thiêu ra kiểm tra. Mặt ông ta lúc đó có gì đó lạ lắm… hơi tái, hơi sợ. Và rồi…
Khi cánh cửa khoang thiêu mở ra… tất cả nhân viên đều chết sững.
Bên trong không phải là một thi thể đang hóa tro.
Bà nội tôi đang ngồi dậy.
Đôi mắt bà mở to trừng trừng, đục ngầu nhưng vẫn ánh lên tia nhìn đầy oán hận. Miệng bà mấp máy… như đang nói gì đó… nhưng không thành tiếng. Cơ thể bà, đáng ra đã lạnh ngắt, lại khẽ run lên.
Một nhân viên gào lên hoảng loạn:
– Bà ấy… bà ấy chưa chết! BÀ ẤY CÒN SỐNG!!
Cả nhà tôi ùa vào. Ba tôi khuỵu gối xuống ngay tại chỗ, gào lên gọi “Má ơi!” như một đứa trẻ. Bác sĩ cấp cứu được gọi đến ngay lập tức, nhưng tất cả đều bất lực — không còn nhịp tim, không còn phản xạ. Nhưng cơ thể vẫn chưa cứng, miệng vẫn khẽ mấp máy.
Một nhân viên y tế thì thào:
– Cơ thể bà cụ không cháy… có gì đó ngăn lửa bén tới… như thể… có một thứ lực vô hình giữ lại…
Lúc đó, ông chú kỹ thuật viên run rẩy nói nhỏ:
– Tôi đã gặp chuyện này… cách đây hai mươi năm… cũng là một cụ bà… cũng ngồi dậy giữa lò thiêu… rồi cả dòng họ sau đó… gặp chuyện không lành…
Mọi người chết lặng.
Bà nội không tỉnh lại, nhưng cũng không cháy. Lửa tắt mỗi khi chạm vào quan tài bà. Chúng tôi đành đưa bà trở lại nhà, trong chiếc quan tài đã đen sạm muội than, nhưng vẫn còn nguyên vẹn.
Từ hôm đó, những chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra…