Chán cảnh về nhà chỉ thấy vợ đẻ toàn con gái, tôi cứ đổ cho số trời. Bố tôi có 4 anh em trai, tôi là trưởng họ, vậy mà ba đứa đầu nhà tôi đều là con gái. Cả làng xì xào:
– “Nhà đó chắc nghiệp nặng, không có con trai nối dõi…”
Vợ tôi khổ vì lời ra tiếng vào. Đến lần thứ tư, cô ấy cắn răng giữ lại dù bác sĩ bảo sức khoẻ yếu. Khi biết là con trai, tôi mừng rơi nước mắt. Nhưng càng lớn thằng bé càng lạ. Da nó trắng bóc, mắt một mí híp, trán dô. Trong khi tôi thì ngăm ngăm, mắt sâu, mặt gãy…
Tôi bắt đầu nghi ngờ.
Những lúc bực, tôi mỉa vợ:– “Cô chắc gì nó là con tôi?”
Vợ tôi khóc cạn nước mắt. Con gái lớn 13 tuổi cứ lặng thinh nhìn tôi bằng ánh mắt uất ức.
Một ngày nọ, tôi lén lút bỏ nhà đi theo người tình – cô nhân viên tiệm tóc kém tôi 10 tuổi. Cô ta nũng nịu, bảo:– “Em đẻ cho anh 2 thằng con trai chứ không như bà kia đâu…”
Tôi như mù quáng. Không thèm gọi điện về, mặc kệ vợ con sống chết thế nào. Suốt 1 tuần, tôi ở trọ với cô nhân tình, mộng tưởng một gia đình mới “chuẩn giống mình”.
Cho đến chiều hôm đó – tôi vẫn nhớ là trời đang đổ mưa lâm râm – tôi về nhà với ý định dứt khoát ly dị vợ.
Vừa mở cửa, thấy mấy đứa con gái ngồi im phăng phắc, ánh mắt đỏ hoe. Con gái lớn bước tới, chỉ tay về phía trong phòng, lạnh lùng buông đúng một câu:
– “Bố vào mà nhìn mẹ lần cuối đi…”
Tôi chết lặng.
Tôi lao vào trong. Vợ tôi nằm đó, trắng bệch như tờ giấy, tay vẫn ôm chặt bức thư còn dở dang. Đứa con trai đang được ẵm sang nhà hàng xóm. Cô ấy uống thuốc ngủ – là loại thuốc tôi từng mua cho người tình…
Tôi gào lên, lay vợ dậy, kêu cứu. Nhưng đã quá muộn.
Lá thư cuối chỉ vỏn vẹn mấy dòng:
“Em xin lỗi. Em giữ con trai lại vì nghĩ anh sẽ thương em hơn. Nhưng khi anh đi, em biết là em thua rồi. Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn làm mẹ của các con anh, dù chẳng được làm vợ nữa.”
Tôi ôm đầu ngồi bệt xuống nền nhà, nghe tiếng khóc của con gái vang vọng như dao cứa tim. Còn cô nhân tình thì sau khi biết tôi có vợ chết vì mình, hoảng sợ cắt liên lạc, bỏ trốn ngay trong đêm.