Chồng vừa mới h;/ạ hu;// yệt, vợ ch;/ết lặng khi thấy người phụ nữ l/ạ ở đâu xuất hiện đặt bên mộ bộ đồ ng;/ủ của chồng, nào có ngờ đêm cuối anh đã…
Tan;/g lễ diễn ra trong không khí nặng nề. Vợ anh – chị An – khóc đến cạn nước mắt. Anh m-/ất đ-ột ng-ột vì ta;/i n;/ạn, không kịp trăn trối điều gì.
Đúng lúc li;/nh cữ;/u vừa được hạ xuống hu-yệt, một người phụ nữ lạ mặc áo khoác đen, bịt kín mặt, lặng lẽ bước tới…
Trên tay cô ta là một chiếc túi giấy, và bên trong là bộ đồ ngủ nam – loại mà chồng chị An vẫn mặc ở nhà.
Không ai hiểu gì, nhưng hành động tiếp theo khiến cả gia đình r-úng động:
Cô ta cúi xuống đặt bộ đồ ngủ ngay mép m-ộ, thì thầm:
**Chị An ch-ết sững.
Bộ đồ đó là đồ đôi chị từng mua riêng cho hai vợ chồng, vậy là đêm cuối anh ta mấ-t hóa ra là vì…
Không khí tang lễ đang nghẹn ngào bỗng chốc vỡ òa trong những tiếng xì xào hoang mang. Chị An đứng chết lặng, đôi mắt sưng húp từ khóc giờ mở to nhìn bộ đồ ngủ quen thuộc ấy.
Đó là bộ đồ đôi chị đã đặt may riêng cho hai vợ chồng, một xanh – một xám. Chồng chị vẫn thường mặc bộ xám mỗi tối ở nhà, còn chị giữ bộ xanh. Vậy mà nay, người phụ nữ lạ kia lại mang đến một chiếc giống hệt… còn mới tinh, chưa hề qua giặt.
Cả thân thể chị An run rẩy. Một linh cảm u ám xộc thẳng vào tim.
Cô… là ai? – Giọng chị khàn đặc, cắt ngang tiếng nức nở chung quanh.
Người phụ nữ ngẩng lên, tháo chiếc khẩu trang đen. Khuôn mặt trẻ trung, đôi mắt hoe đỏ nhưng sáng quắc. Cô ta không khóc, chỉ nhìn chằm chằm vào nấm mộ mới đắp, rồi nói rành rọt:
Tôi là Hạnh. Người đàn bà mà anh ấy đã hứa… sẽ rời bỏ gia đình để đến bên. Bộ đồ này… là quà anh ấy tặng tôi, để mặc chung trong đêm cuối cùng của chúng tôi.
Một tiếng “trời ơi” bật lên từ đám tang. Vài bà con choáng váng, bịt miệng thì thầm. Cả dòng họ chồng chị An bàng hoàng nhìn nhau.
Chị An chao đảo, ngực nghẹn cứng, như muốn ngã quỵ xuống. Trước mắt chị, hình ảnh người chồng hiền lành, chu đáo bỗng tan vỡ như thủy tinh rơi xuống nền gạch.
Nhưng điều khiến chị rúng động hơn cả… chính là khi Hạnh tiếp tục nói, giọng nghèn nghẹn nhưng chắc nịch:
Đêm cuối… anh ấy không về với chị. Anh ấy ở cùng tôi. Anh bảo… anh chỉ còn dám sống thật một lần cuối, trước khi quay lại “gồng gánh trách nhiệm gia đình”. Không ngờ… đó cũng là đêm cuối cùng anh còn sống trên cõi đời này.
Cả tang trường im phăng phắc. Tiếng khóc nấc của chị An vụt tắt, nhường chỗ cho khoảng lặng ghê rợn. Bộ đồ ngủ trên mép mộ kia giờ như một lưỡi dao cắm phập vào tim chị.
Người đàn ông chị tin tưởng, trao trọn thanh xuân và cuộc đời… hóa ra lại rời bỏ chị trong khoảnh khắc cuối, để ôm ấp một người đàn bà khác.