“Đêm Tân Hôn, Tôi Cõng Chồng Tàn Tật Lên Giường – Ngã Xuống Đất Và Phát Hiện Sự Thật Khiến Tôi Sững Sờ”
Tôi tên là Vy, 24 tuổi.Mẹ tôi là người đàn bà thực tế đến lạnh lùng.Bà luôn bảo:
“Con gái, lấy chồng nghèo là tự khổ cả đời. Dù không yêu, nhưng phải lấy người có thể cho mình một cuộc sống yên ổn.”
Tôi từng nghĩ đó chỉ là lời dặn, cho đến khi bà thật sự ép tôi cưới một người đàn ông tàn tật.
Anh tên là Huy – con trai duy nhất của gia đình giàu có trong vùng.Tai nạn giao thông 5 năm trước khiến đôi chân anh mất cảm giác.Người ta đồn, anh bị ám ảnh, tính khí thất thường, lạnh nhạt với tất cả phụ nữ.Vậy mà, vì món nợ cha tôi để lại, mẹ bắt tôi gật đầu.
– Chỉ cần con lấy Huy, gia đình mình sẽ không mất nhà, mẹ van con đấy.
Tôi cắn môi.Trong lễ cưới, tôi mặc váy trắng, nở nụ cười mà lòng tan nát.Chú rể ngồi trên xe lăn, im lặng. Ánh mắt anh sắc lạnh, không một chút cảm xúc.
Đêm tân hôn.Tôi rụt rè mở cửa phòng.Anh vẫn ngồi đó, trên chiếc xe lăn, ánh đèn vàng hắt xuống khuôn mặt điển trai mà xa cách.
– Em… để em đỡ anh lên giường nhé. – Tôi run run nói.
Anh liếc tôi, khẽ nhếch môi:– Không cần. Tôi tự làm được.
Tôi lùi lại, nhưng thấy anh loạng choạng, suýt ngã, bản năng khiến tôi lao tới đỡ.– Cẩn thận!
Anh nghiêng người, tôi cố giữ nhưng trượt chân – cả hai cùng ngã xuống sàn.Tiếng “rầm” vang lên, đau rát. Tôi nằm đè lên người anh.
Và rồi… tôi sững sờ.Đôi chân anh — không hề yếu ớt hay tàn tật như lời đồn.Chúng căng cứng, phản xạ rõ rệt khi va chạm.
Tôi vội bật dậy, tim đập dồn dập:– Anh… anh có thể đi được?!
Huy nhìn tôi, ánh mắt lặng như nước. Một giây im lặng, rồi anh nói nhỏ:– Giờ thì em biết rồi à.
Tôi lùi lại, giọng run:– Anh… giả vờ tàn tật sao? Vì cái gì chứ?
Anh khẽ cười, nụ cười đầy cay đắng:– Vì muốn xem, có ai cưới tôi vì con người tôi, chứ không phải vì tiền.Em biết không, trước em, có ba cô gái bỏ trốn ngay sau lễ hỏi.Ai cũng nói yêu tôi, nhưng khi thấy xe lăn – họ đổi ánh mắt.
Tôi chết lặng.Anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh mà buồn:– Mẹ em, bà ấy đến, nói sẵn sàng “bán con gái để trừ nợ”. Tôi đồng ý cưới, chỉ để xem em khác gì họ không.
Câu nói như dao cứa vào tim.Tôi không biết nên giận, nên thương, hay nên xấu hổ cho chính mình.
Cả đêm ấy, anh không nói thêm gì, chỉ quay lưng ngủ.Tôi ngồi suốt đến sáng, nước mắt lặng lẽ tràn.
Sáng hôm sau, anh gọi người giúp việc đẩy xe, chuẩn bị ra ngoài.Tôi nhìn theo, khẽ nói:– Nếu anh muốn trừng phạt mẹ tôi, thì anh đã thành công. Nhưng xin đừng ghét tôi. Tôi chỉ là kẻ bị kéo vào cuộc chơi này thôi.
Anh dừng lại một giây, rồi đi tiếp.
Những ngày sau đó, tôi sống trong căn biệt thự lạnh lẽo như người vô hình.Anh không nói chuyện, chỉ làm việc, rồi về phòng riêng.Duy nhất một điều khiến tôi ngạc nhiên: anh vẫn tiếp tục giả vờ tàn tật trước mọi người.
Một tối, tôi nghe trộm được cuộc điện thoại giữa anh và bác sĩ:– Bác sĩ, giữ bí mật giúp tôi. Nếu người trong nhà biết tôi đã hồi phục, họ sẽ ép tôi ký sang tên tài sản.
Tôi hiểu.Anh không chỉ thử thách tôi, mà còn đang giấu cả gia đình mình.Cha anh mất sớm, mẹ kế và em cùng cha luôn muốn chiếm toàn bộ gia sản.
Tôi bắt đầu giúp anh âm thầm.Mỗi tối, tôi nấu bữa cơm nhỏ, để ngoài cửa phòng anh.Có lần, khi tôi đi ngủ, phát hiện đĩa đã sạch – anh đã ăn.Lần khác, tôi thấy anh đi ra ban công tập đi trong đêm – tôi giả vờ không thấy.
Một sáng, tôi ra vườn, gặp mẹ kế anh đang nói chuyện điện thoại:– Phải… được hợp đồng bảo hiểm của nó. Nó mà khỏe lại thì chúng ta mất trắng!
Tôi rùng mình.Thì ra, có người đang muốn anh mãi mãi “tàn tật thật sự.”
Tối ấy, tôi viết một lá thư, nhét dưới gối anh:
“Nếu anh tin tôi, ngày mai đừng về nhà. Mọi thứ đang có người sắp đặt.”
Sáng hôm sau, anh viện cớ đi công tác.Đúng tối đó, biệt thự bị chập điện – ngọn lửa bốc lên từ phòng anh.Người giúp việc hét thất thanh:– Phòng cậu chủ cháy rồi!
Nếu anh không đi, chắc chắn đã chết.
Cảnh sát điều tra, phát hiện dây điện bị cắt có chủ ý.Mẹ kế anh bị bắt.Tôi đứng nhìn anh trong ánh đèn chớp nháy, lần đầu tiên thấy anh mỉm cười thật sự:– Hóa ra, người duy nhất không lợi dụng tôi… là em.
Anh bước lại gần – bằng đôi chân vững vàng của mình, nắm lấy tay tôi.
– Cảm ơn vì đã cứu anh, và cũng vì không rời đi khi biết anh giả dối.
Tôi khẽ đáp:– Có lẽ, định mệnh cho tôi ngã để được nhìn thấy con người thật của anh.
Một năm sau, chúng tôi tổ chức lễ cưới lại – lần này, không xe lăn, không món nợ, không giả dối.Anh bước lên lễ đường bằng chính đôi chân đã từng giấu suốt bao năm.Mẹ tôi rơi nước mắt, còn tôi chỉ mỉm cười.
Đôi khi, những cú ngã không chỉ khiến ta đau – mà còn giúp ta nhìn thấy sự thật mà đứng dậy bằng đôi chân mạnh mẽ hơn.
Và có những người, chỉ khi ngã cùng nhau… mới thật sự chạm được vào trái tim nhau.