Tôi đứng ở sân bay, lòng hồi hộp chờ đón con dâu và cháu gái từ quê lên. Sau bao năm, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được con dâu về thành phố sống chung. Con bé là người hiền lành, chăm chỉ, dù nó hay tự ti vì ngoại hình. Nhưng với tôi, nó là cô gái tuyệt vời, luôn yêu thương và chăm sóc cháu gái nhỏ chu đáo.
Cùng lúc, tôi biết con trai tôi – thằng Tuấn – cũng vừa trở về từ chuyến “công tác” ở Đà Lạt với cô thư ký mà nó hay nhắc. Tôi chưa bao giờ thích cô thư ký đó. Linh cảm của một người mẹ mách bảo rằng cô ta không đơn giản. Nhưng Tuấn cứ khăng khăng đó chỉ là “đồng nghiệp”.
Sân bay đông đúc, dòng người tấp nập. Tôi vừa ngó nghiêng tìm con dâu thì bất ngờ thấy Tuấn bước ra từ cổng quốc tế, tay trong tay với cô thư ký. Họ cười nói vui vẻ, thân mật đến mức khiến tôi nóng mặt. Tôi định lên tiếng thì Tuấn nhìn thấy tôi. Mặt nó tái đi, nhưng ngay lập tức, nó kéo cô thư ký ra sau lưng, như thể đang bảo vệ báu vật quý giá.
“Mẹ!” Tuấn gằn giọng, không chút do dự. “Con nói thẳng luôn. Con sẽ không quay về sống với cái con vợ quê mùa vừa béo vừa xấu đó đâu. Nếu mẹ muốn sống với nó thì tự mà sống!”
Tôi sững sờ, như bị ai tát vào mặt. Chưa bao giờ tôi nghĩ con trai mình lại có thể thốt ra những lời tàn nhẫn như thế về người vợ đã hy sinh bao năm cho nó. Tôi định mở miệng đáp trả thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Tuấn, anh nói xong chưa?”
Tôi quay lại. Là con dâu tôi, Lan, đứng đó, tay dắt cháu gái. Nhưng Lan hôm nay khác lạ. Không còn là cô gái quê mùa với mái tóc rối và quần áo giản dị. Lan mặc một chiếc váy ôm thanh lịch, tóc búi cao gọn gàng, đôi mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Tuấn. Cháu gái tôi, bé Na, ngơ ngác nhìn bố.
Tuấn há hốc miệng, rõ ràng không nhận ra vợ mình. Cô thư ký bên cạnh cũng sững sờ, lùi lại một bước.
“Em… em là Lan?” Tuấn lắp bắp.
“Phải, là tôi.” Lan mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lùng. “Cảm ơn anh đã nói rõ lòng mình. Nhưng anh nhầm rồi. Tôi không lên đây để níu kéo anh. Tôi lên đây để bắt đầu lại cuộc sống của mình và con gái. Còn anh, cứ tự do với cô thư ký đó. Nhưng trước tiên, ký vào đơn ly hôn này đã.”
Lan rút từ túi xách một tờ giấy, điềm tĩnh đưa cho Tuấn. Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào. Tuấn lúng túng, mặt đỏ bừng, còn cô thư ký thì lén lút kéo vali định chuồn đi. Nhưng Lan chưa dừng lại.
“À, nhân tiện,” Lan tiếp tục, giọng đều đều. “Cô thư ký kia, cô nên biết rằng công ty của Tuấn đang bị điều tra vì gian lận tài chính. Tôi đã gửi toàn bộ bằng chứng cho cơ quan chức năng. Có lẽ cô nên tìm ‘báu vật’ khác để bảo vệ.”
Cô thư ký tái mét, vội vàng bỏ đi không nói một lời. Tuấn đứng như trời trồng, tay cầm tờ đơn ly hôn mà run rẩy. Tôi nhìn con dâu, lòng vừa ngỡ ngàng vừa tự hào. Hóa ra, trong suốt những năm tháng bị chồng coi thường, Lan đã âm thầm học hỏi, thay đổi, và chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Tôi bước đến, ôm lấy Lan và bé Na. “Đi thôi, con. Nhà mình ở thành phố đang chờ.”
Lan mỉm cười, nắm tay tôi. “Dạ, mẹ. Từ giờ, chỉ có ba chúng ta thôi.”
Khi chúng tôi rời khỏi sân bay, tôi ngoảnh lại nhìn Tuấn. Nó vẫn đứng đó, một mình, với tờ đơn ly hôn trên tay. Có lẽ, đó là cái giá cho sự ngạo mạn và phản bội của nó.