Sáng hôm đó, sân trường còn lác đác vài hàng phượng đỏ, gió đầu hè thổi nhè nhẹ qua mái ngói cũ kỹ. Cô giáo Mai – một giáo viên trẻ mới về trường được gần một năm – tay ôm đôi giày vải nhỏ màu xanh, đôi mắt hoe đỏ vì một đêm mất ngủ. Hôm qua, cô đã dùng tiền lương tháng cuối cùng còn lại để mua đôi giày ấy cho Minh – một học sinh lớp cô chủ nhiệm, nhà nghèo đến mức ngày nào cũng đi chân đất đến trường, bất kể trời nắng hay mưa.
Nhưng hành động tưởng chừng nhỏ bé và tử tế ấy lại bị xem là “tự ý gây ảnh hưởng đến hình ảnh nhà trường”. Không cần họp, không cần lắng nghe giải thích, thầy hiệu trưởng – ông Lâm – giận dữ đưa ra tờ quyết định cho thôi việc. Giọng ông vang lên giữa sân trường, lạnh lùng:“Cô nghĩ cô là ai mà tự tiện làm mấy trò này? Trường học không phải chỗ để cô thể hiện lòng tốt cá nhân!”
Cô Mai rưng rưng nước mắt, ôm đôi giày trong tay, cúi đầu xin lỗi mà không nói một lời nào để biện minh. Học sinh trong lớp lén nhìn qua cửa sổ, nhiều em sụt sùi khóc theo. Nhưng cô không trách ai. Cô chỉ thương Minh – thằng bé 7 tuổi gầy còm, mới hôm qua còn nắm tay cô reo lên “Cô ơi, mai em có giày mới đi học rồi!”
Năm tiếng sau, khi ông Lâm đang ngồi trong phòng làm việc, chuẩn bị ký thêm vài văn bản nữa, điện thoại bàn chợt đổ chuông. Là số lạ. Ông nhíu mày, cầm máy lên:“Alo, tôi nghe.”Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm, nhưng không giấu được sự giận dữ.“Chào ông, tôi là Phạm Hùng – giám đốc Quỹ Học Bổng Ánh Sáng Tương Lai. Chúng tôi vừa nhận được phản hồi từ cộng đồng về việc một giáo viên ở trường ông bị đuổi chỉ vì mua giày cho học sinh nghèo. Tôi muốn xác minh lại điều đó.”Ông Lâm lúng túng: “Chuyện đó… là hiểu nhầm thôi. Chúng tôi đang xem xét lại.”Giọng bên kia không chấp nhận sự chối bỏ:“Cô Mai là người mà chúng tôi đang theo dõi để trao giải ‘Nhà Giáo Truyền Cảm Hứng’ năm nay. Hành động của cô ấy vừa được hàng nghìn phụ huynh và giáo viên cả nước chia sẻ. Nếu ông nghĩ một tờ quyết định sa thải là cách giải quyết, thì xin lỗi, chúng tôi không thể im lặng.”
Tim ông Lâm chợt hụt một nhịp. Ông run tay đặt máy xuống. Tên cô giáo ấy – người mà ông vừa lớn tiếng mắng mỏ buổi sáng – lại chính là đại diện cho hình ảnh mà ngành giáo dục bao năm nay khao khát: người thầy tử tế, biết yêu thương, và hành động vì học trò. Một tiếng sau, ông tìm cách liên lạc với cô Mai. Nhưng điện thoại cô không bắt máy. Trên mạng, hình ảnh cô giáo khóc, ôm đôi giày bé xíu, đã được chia sẻ khắp nơi.
Cả ngôi trường giờ đây xôn xao. Học sinh thi nhau viết thư gửi lên xin cô quay lại. Phụ huynh kéo đến phản đối. Và giữa tất cả, ông Lâm ngồi lặng thinh trong phòng, lòng dằn vặt. Lần đầu tiên trong hơn 20 năm làm quản lý, ông thấy mình thật nhỏ bé… trước một hành động lớn lao, giản dị từ trái tim của một cô giáo trẻ.
Và đâu đó trên hành lang lớp học, vẫn còn vang vọng tiếng cười hồn nhiên của những đứa trẻ, cùng giấc mơ về một ngày mai – nơi mà lòng tốt không bị trừng phạt.