Chị Huyền vừa sinh con đầu lòng được hơn một tháng, cơ thể còn yếu, việc chăm con nhỏ khiến chị mệt mỏi rã rời. Thương chị, Lan, cô em gái 22 tuổi, từ quê lên thành phố để phụ giúp. Lan nhanh nhẹn, đảm đang, lại khéo tay, nên Huyền mừng lắm. Chồng chị, anh Nam, cũng yên tâm vì có người đỡ đần vợ, để anh tập trung đi làm. Những ngày đầu, không khí trong nhà ấm áp, đầy tiếng cười. Lan lo cơm nước, giặt giũ, bế em bé cho chị nghỉ ngơi. Huyền thường bảo: “Có mày lên đây, tao đỡ khổ hẳn. Cảm ơn mày, Lan.” Lan cười hiền: “Chị em mà, chị đừng nói thế.”
Nhà bên cạnh là anh Phong, 28 tuổi, sống một mình, làm nghề sửa xe máy. Anh Phong tính tình vui vẻ, hay sang nhà chị Huyền chơi, lúc mang ít trái cây, lúc hỏi thăm em bé. Anh Nam và Phong thân nhau từ lâu, nên Huyền chẳng nghĩ ngợi gì khi thấy Phong qua lại. Lan cũng hay chào hỏi anh mỗi lần gặp, đôi khi trò chuyện vài câu khi cô ra sân phơi đồ hay đổ rác. Những cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy dần trở thành niềm vui nhỏ của cả hai, nhưng chẳng ai để ý rằng một tình cảm âm thầm đang nảy nở.
Thời gian trôi qua, mọi thứ dường như bình thường. Nhưng khoảng ba tháng sau, Huyền thấy Lan hay mệt mỏi, mặt xanh xao, thỉnh thoảng nôn khan. Chị lo lắng hỏi: “Mày sao thế, Lan? Ốm à?” Lan gạt đi: “Chắc em ăn uống không hợp, chị đừng lo.” Huyền tin thật, còn dặn em nghỉ ngơi. Nhưng cái bụng Lan cứ to dần, dù cô cố mặc áo rộng để che. Đến tháng thứ sáu, sự thật không giấu nổi. Một buổi chiều, khi Huyền đang ru con, Lan bước vào, ôm bụng bầu vượt mặt, nước mắt lăn dài: “Chị… em xin lỗi.”
Huyền sững sờ, tay run run làm rơi chiếc khăn xuống sàn. “Mày… mày nói gì? Đứa bé này là của ai?” Giọng chị lạc đi, như sợ câu trả lời. Lan cúi đầu, lí nhí: “Của… của anh Phong.” Huyền nghe mà như trời sụp xuống. Chị không thể đứng vững, phải vịn vào thành giường, chân run rẩy. Anh Phong, hàng xóm thân thiết, người chị xem như người trong nhà, lại là tác giả cái thai của em gái chị.
Chị gọi anh Nam vào, giọng nghẹn ngào: “Anh! Anh ra đây ngay!” Anh Nam chạy đến, thấy cảnh ấy thì tái mặt. Huyền gào lên: “Lan nó có bầu với thằng Phong!” Anh Nam sững sờ, quay sang Lan: “Có thật không?” Lan gật đầu, khóc nức nở. Anh Nam tức giận lao sang nhà bên, kéo Phong qua. “Mày nói đi, có thật không?” Phong cúi đầu: “Dạ… thật. Em xin lỗi.”
Mọi chuyện bắt đầu từ những lần Phong sang chơi, khi Huyền bận chăm con, anh Nam đi làm. Phong và Lan dần thân thiết, từ những câu chào hỏi đến những buổi trò chuyện dài hơn. Một lần, trời mưa, Phong mời Lan sang nhà tránh mưa. Trong không gian chỉ có hai người, họ vượt quá giới hạn. Sau đó, cả hai hối hận, nhưng tình cảm đã nảy sinh, và họ không cưỡng lại được.
Những ngày sau, không khí trong nhà nặng nề. Huyền giận dữ, không nói chuyện với Lan. Lan khóc lóc xin tha thứ, còn Phong đến quỳ xin lỗi, hứa chịu trách nhiệm. Anh Nam ban đầu tức giận, nhưng rồi bình tĩnh lại, ngồi nói chuyện với Huyền: “Chuyện đã rồi, em ạ. Phong nó không xấu, chỉ là sai lầm. Giờ để nó lo cho Lan, mình cũng không mất em gái.” Huyền im lặng, lòng rối bời. Chị thương Lan, nhưng cảm giác bị phản bội vẫn khiến chị đau.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, Huyền quyết định đối diện. Chị gọi Lan và Phong đến, giọng nghiêm nghị: “Chị không chấp nhận được chuyện này ngay lập tức, nhưng chị không muốn mất em. Phong, nếu anh đã làm, thì phải chịu trách nhiệm. Còn Lan, mày phải sống sao cho đáng.” Phong gật đầu: “Em hứa sẽ chăm sóc Lan và con.” Lan ôm chị, khóc: “Chị tha thứ cho em, em biết ơn lắm.”
Thời gian trôi qua, Huyền dần nguôi ngoai. Phong và Lan cưới nhau trong một buổi lễ nhỏ, chỉ có gia đình và vài người thân. Huyền dù còn chút buồn, vẫn đến dự, ôm em gái và nói: “Chị mong mày hạnh phúc.” Lan sinh con, một bé trai kháu khỉnh, và Phong giữ lời, làm việc chăm chỉ để lo cho gia đình. Anh Nam cũng làm hòa với Phong, hai anh em lại thân thiết như xưa.
Huyền ở lại ngôi nhà cũ, cùng anh Nam chăm sóc con. Chị dần tìm lại niềm vui bên gia đình nhỏ, thỉnh thoảng sang thăm cháu. Lan và Phong sống hạnh phúc bên nhà kế bên, thường xuyên qua lại giúp đỡ chị Huyền. Hàng xóm ban đầu xì xào, nhưng rồi cũng quen với câu chuyện, không ai bàn tán nữa. Ngôi nhà hai chị em từng căng thẳng giờ lại rộn ràng tiếng cười trẻ thơ.
Một ngày, Huyền ngồi ngoài sân, nhìn con mình và con Lan chơi đùa cùng nhau, mỉm cười: “Cuộc đời lạ thật, nhưng chị em mình vẫn là chị em.” Lan ngồi cạnh, nắm tay chị: “Cảm ơn chị đã cho em cơ hội.” Phong từ xa mang nước ra, cười: “Cảm ơn chị Huyền, nhờ chị mà tụi em có hôm nay.”