**Bí mật ngày cưới**
Hôm ấy là ngày cưới của tôi, một ngày mà tôi đã mơ mộng từ lâu. Tôi đứng trước gương, váy cưới trắng tinh khôi ôm lấy thân hình, tim đập rộn ràng khi nghĩ về tương lai bên Hùng – chàng trai nhà giàu mà tôi đã yêu thương suốt hai năm. Mẹ bước vào, ánh mắt bà lạ lùng, tay cầm một cốc nước trong veo. “Uống đi con, để lấy sức cho ngày trọng đại,” mẹ nói, giọng dịu dàng nhưng có gì đó gợn lên trong lòng tôi.
Tôi cầm cốc nước, không chút nghi ngờ, uống một hơi. Chỉ vài phút sau, bụng tôi quặn đau như có ngàn mũi kim châm. Mặt mày xây xẩm, chân không còn sức, tôi ngã khuỵu. Trước khi chìm vào bóng tối, tôi chỉ kịp thấy gương mặt mẹ, bình thản đến đáng sợ.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên giường, trong căn phòng nhỏ ở nhà. Đầu óc quay cuồng, tôi cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Tiếng nhạc đám cưới vẫn văng vẳng từ xa, nhưng không còn rộn ràng nữa, mà như một điệu nhạc tiễn đưa. Tôi bật dậy, chạy ra ngoài, chỉ để thấy một cảnh tượng không thể tin nổi: em gái sinh đôi của tôi, Linh, đang đứng trong bộ váy cưới – bộ váy của tôi – bên cạnh Hùng, trước bàn thờ tổ tiên. Đám cưới đã kết thúc. Cô dâu không phải tôi, mà là Linh.
Tôi quay sang mẹ, giọng run rẩy: “Mẹ, chuyện này là sao?” Mẹ nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng nhưng xen lẫn chút áy náy. “Con à, Linh mệnh khổ hơn con. Nó không có cơ hội như con. Mẹ chỉ muốn nó được sống tốt, được gả vào nhà giàu, được đổi đời. Con… con còn trẻ, con sẽ tìm được người khác.”
Tôi chết lặng. Linh, em gái sinh đôi của tôi, từ nhỏ đã luôn được mẹ yêu thương hơn, dù chỉ một chút. Nhưng tôi chưa từng nghĩ mẹ có thể làm điều này – đánh tráo tôi, đánh tráo cả cuộc đời tôi. Tôi nhìn Linh, cô ấy cúi đầu, không dám đối diện. Hùng đứng đó, ánh mắt ngơ ngác, dường như cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi muốn hét lên, muốn đòi lại những gì thuộc về mình, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Cốc nước ấy… chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Mẹ đã lên kế hoạch từ trước, và Linh, dù biết hay không, đã chấp nhận thay thế tôi. Tôi quay lưng, nước mắt trào ra, bước đi khỏi ngôi nhà mà tôi từng gọi là tổ ấm.
Nhưng câu chuyện không kết thúc ở đó. Tôi quyết định không để mình bị đánh bại. Tôi rời làng, bắt đầu lại ở thành phố, làm việc chăm chỉ, xây dựng cuộc sống mới. Nhiều năm sau, tôi nghe tin Linh và Hùng ly hôn. Hóa ra, sự lừa dối ban đầu đã gieo mầm cho một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Còn tôi, tôi đã tìm thấy tình yêu mới, một người đàn ông yêu tôi vì chính tôi, không vì bất kỳ mưu toan nào.
Đôi khi, tôi tự hỏi liệu mẹ có hối hận. Nhưng tôi không quay về để hỏi. Tôi đã học được rằng, dù bị phản bội, tôi vẫn có thể đứng dậy và viết tiếp câu chuyện của chính mình.