Mẹ m/ất để lại anh trai 7 căn nhà, tôi chỉ có chiếc cặp cũ, 3 năm sau anh đến cầ/u cứ/u, tôi x/é cặp, sự thật bên trong l/ộ ra khiến anh ch/ết l/ặng…
Ngày mẹ mất, di chúc được công bố. Trong đó, anh trai tôi – Hào – được thừa hưởng 7 căn nhà cho thuê, tổng giá trị hàng chục tỷ. Còn tôi, đứa con út, chỉ nhận một chiếc cặp da cũ kỹ đã sờn màu, nằm im lìm dưới đáy tủ.
Ai nấy đều xì xào:
– Bà thương con cả hơn…
– Chắc bà coi con út là gánh nặng nên chẳng để lại gì.
Tôi im lặng. Anh trai nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút thương hại, nhưng rồi nhanh chóng quay đi, ôm đống giấy tờ nhà đất mà nở nụ cười mãn nguyện.
Chiếc cặp cũ trở thành trò cười trong mắt họ hàng. Tôi ôm nó về, không một lời oán trách. Trong tim, tôi chỉ khắc sâu hình ảnh mẹ mỉm cười dặn dò:
– Mỗi đứa có số phận riêng. Hãy sống tử tế, con sẽ nhận được điều xứng đáng.
Ba năm trôi qua. Anh trai sống trong nhung lụa, nhưng vì ham mê đỏ đen, anh lần lượt bán dần 7 căn nhà. Tiền bạc vơi cạn, bạn bè xa lánh, vợ con cũng bỏ đi. Từ một người ngẩng cao đầu, anh sa sút, nợ nần chồng chất.
Một buổi chiều mưa, anh tìm đến căn phòng trọ nhỏ của tôi. Thân hình tiều tụy, ánh mắt thất thần. Anh ngồi xuống ghế, giọng run run:
– Em à… giúp anh với. Anh mất hết rồi. Nợ ngoài xã hội đang dí, anh chẳng còn chỗ nào bấu víu.
Tôi nhìn anh trai, trái tim dâng lên cảm xúc khó tả. Anh từng là niềm tự hào của gia đình, từng coi tôi như kẻ thấp kém. Giờ phút này, anh ngồi đây, đôi bàn tay run rẩy cầu cứu.
Tôi lặng lẽ quay vào phòng, mang ra chiếc cặp cũ. Nó đã đồng hành với tôi suốt ba năm qua, dù không ai biết tôi giữ gì trong đó.
Anh thoáng nhíu mày, cười gượng:
– Giờ này em còn giữ mấy thứ đồ vô dụng ấy sao? Mẹ thiên vị anh quá… Em không trách mẹ à?
Tôi không trả lời. Trước mặt anh, tôi mở cặp. Bên trong không phải giấy tờ cũ kỹ như anh nghĩ, mà là một tập hồ sơ dày, gói ghém cẩn thận.
Tôi đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói:
– Đây là thứ mẹ thật sự để lại cho em.
Anh trai ngơ ngác mở ra. Trong đó là hợp đồng góp vốn, cổ phần công ty, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất của một dự án lớn. Mẹ đã âm thầm đầu tư, tất cả đứng tên tôi. Ngoài ra còn có những bức thư tay, mẹ dặn dò:
“Anh con đã có đủ, mẹ chỉ lo nó sa ngã. Con út chịu thương chịu khó, mẹ muốn con có điểm tựa lâu dài. Hãy giữ bí mật đến khi con thật sự cần.”
Anh chết lặng. Đôi tay run run lật từng tờ giấy, khuôn mặt trắng bệch. Anh không ngờ, chiếc cặp cũ mà anh khinh thường lại chứa cả một kho báu. Và càng không ngờ, mẹ đã nhìn thấu hết, để lại cho tôi con đường vững chắc hơn tất thảy.
Nước mắt anh rơi xuống trang giấy. Anh thì thào:
– Hóa ra… mẹ đã nhìn thấy trước tất cả…
Tôi thở dài:
– Anh ạ, mẹ không thiên vị. Mẹ biết điểm mạnh, điểm yếu của từng người. Mẹ tin anh sẽ trưởng thành, nhưng anh đã để lòng tham cuốn đi. Còn em, em chỉ cố gắng giữ trọn lời mẹ dặn.
Căn phòng trọ nhỏ lặng đi. Ngoài kia, cơn mưa vẫn xối xả, nhưng trong lòng tôi nhẹ nhõm lạ thường. Anh trai cúi đầu, đôi vai run lên trong nỗi ân hận.
Sau ngày hôm đó, anh xin tôi cho cơ hội làm lại. Tôi không đưa tiền trả nợ thay, nhưng giúp anh một công việc nhỏ trong công ty mà mẹ đã để lại. Anh chấp nhận, miệt mài làm lại từ đầu.
Chiếc cặp cũ, tôi vẫn giữ như báu vật. Nó không chỉ chứa tài sản, mà còn chứa đựng niềm tin của mẹ, và là minh chứng rằng: giá trị thật sự không nằm ở những gì người khác nhìn thấy, mà ở cách ta trân trọng và sống đúng với điều đã được trao.
Và có lẽ, bài học lớn nhất anh trai tôi nhận được, chính là khi tham lam quá nhiều, đôi lúc lại mất đi tất cả – còn khi biết cúi đầu nhìn lại, mới có cơ hội tìm thấy đường đi đúng đắn.