Người mẹ 90 tuổi bị con trai b/ỏ lạ/i trên núi — 8 năm sau, hai vợ chồng quay lại, nghe thấy giọng bà khiến cả hai s//ợ r/un ng/ười
Trên triền núi hoang vắng, vốn là nơi người dân trong vùng chỉ dám lên đốt củi rồi vội vã quay về trước khi trời tối, có một túp lều cũ kỹ nằm lặng lẽ dưới những tán cây già. Ít ai biết rằng, tám năm trước, nơi đó từng là nơi bắt đầu của một bi kịch mà mỗi khi nhắc lại, cả làng vẫn rùng mình.
Bà Lệ, năm nay đã 90 tuổi, từng là người phụ nữ tháo vát và mạnh mẽ nhất vùng. Một tay bà nuôi ba người con trai trưởng thành. Nhưng trớ trêu thay, khi tuổi già sức yếu, bà lại trở thành gánh nặng đối với chính những người bà từng hi sinh cả tuổi xuân để nuôi lớn.
Trong ba người con, người con trai thứ – tên Hòa – là người bà kỳ vọng nhất. Anh từng hiền lành, chăm chỉ, luôn khẳng định sẽ không bao giờ “bỏ mặc mẹ như người ta ngoài xã hội”. Nhưng kể từ khi cưới vợ, mọi thứ thay đổi.
Ly, vợ Hòa, không phải người xấu, nhưng lại là người khôn tính. Cô liên tục than vãn về việc chăm sóc mẹ chồng già yếu, phải tốn tiền thuốc thang và không có thời gian cho công việc buôn bán. Những lời vo ve ngày một dày lên như mối mọt gặm vào lòng người chồng vốn không kiên định.
Một ngày mưa gió, Hòa lái xe lên núi với lý do “đi tìm thuốc Nam cho mẹ”. Bà Lệ ngồi ghế sau, tay ôm chiếc khăn len cũ do con dâu đan nhiều năm trước. Khi xe dừng lại giữa bãi đất trống, Hòa bảo:
— Mẹ xuống đây nghỉ một lát, con chạy lên trên xem có ai bán cây thuốc không.
Bà gật đầu, mắt hiền hậu như mọi khi, không chút nghi ngờ. Hòa lên xe, quay đầu nhìn bà một lần rồi đạp ga chạy thẳng, biến mất sau màn sương.
Đến khi màn đêm nuốt trọn cánh rừng, bà mới hiểu con mình… sẽ không quay lại nữa.
Tin bà Lệ mất tích khiến cả làng bàn tán nhiều tháng trời, nhưng rồi ai cũng cho rằng bà đã không thể qua khỏi trên núi hoang lạnh lẽo. Chỉ riêng một điều kỳ lạ: thi thể bà không bao giờ được tìm thấy.
Hòa và vợ dọn về sống ở thành phố, như muốn xóa đi mọi dấu vết của chuyện cũ. Nhưng mỗi đêm, mỗi khi gió thổi qua khe cửa, tiếng thì thầm của mẹ lại vang lên trong tâm trí anh:
“Hòa ơi… trời tối rồi…”
Ly nhiều lần thấy chồng giật mình giữa đêm, mồ hôi túa ra khắp người. Cô gắt:
— Bao nhiêu năm rồi, anh còn ám ảnh à?
Hòa không bao giờ trả lời.
Tám năm sau.
Vợ chồng Hòa một lần nữa trở lại ngôi làng cũ vì chuyện đất đai tranh chấp. Khi đi ngang con đường dẫn lên núi, Ly bất giác lạnh sống lưng:
— Hay mình lên đó xem? Em… em chỉ muốn biết thật sự chuyện năm đó…
Hòa tái mặt:
— Để làm gì? Giờ chỉ còn bộ xương thôi.
Nhưng Ly, không hiểu vì lý do gì, lại nằng nặc muốn đi. Có lẽ cô muốn nhìn tận mắt để kết thúc những ám ảnh đã đeo bám họ tám năm qua.
Chiếc xe dừng lại trước con dốc quen thuộc. Gió núi thổi mạnh khiến hai vợ chồng rùng mình. Cả hai bước đi chậm rãi, mỗi bước chân như giẫm lên ký ức cũ đầy tội lỗi.
Khi đến gần căn lều nhỏ nhoi ẩn giữa đám cây, Ly bỗng kéo tay chồng khẽ thốt lên:
— Hòa… anh nghe không?
Gió thổi xào xạc. Nhưng rõ ràng… có tiếng gì đó.
Một tiếng ho nhẹ. Rồi…
— Ai… Ai ở đó?
Giọng nói run rẩy nhưng rất quen thuộc.
Hòa đứng chết lặng. Ly xanh mặt, toàn thân như đóng băng.
Giọng đó… không thể nào nhầm.
Là giọng của bà Lệ.
Giọng của người mẹ đã bị họ bỏ lại trên núi từ tám năm trước.
Ly run bắn, nép sau lưng chồng. Hòa mặt cắt không còn giọt máu. Từng hơi thở như bị bóp nghẹt.
Từ trong lều, một bóng người gầy gò xuất hiện. Tóc bạc trắng, thân hình nhỏ bé, khoác chiếc khăn len cũ sờn rách.
Ánh mắt bà đục mờ nhưng vẫn nhận ra ngay dáng người đứng trước mặt.
— Hòa… con về rồi à?
Chỉ ba chữ. Ba chữ đủ khiến hai vợ chồng như sụp đổ.
— Mẹ… mẹ còn sống… sao mẹ… — Hòa lắp bắp.
Bà Lệ mỉm cười, nụ cười hiền lành từng nuôi lớn cả ba đứa con:
— Mẹ vẫn ở đây thôi… Mẹ biết các con sẽ quay lại… Ít nhất một lần.
Hòa quỵ xuống, nước mắt ràn rụa. Ly đứng phía sau, đôi chân run rẩy như không còn sức.
— Mẹ… sao mẹ sống nổi bấy lâu nay?
Bà đưa mắt nhìn lên triền núi:
— Trời thương… dân làng thỉnh thoảng lên rừng thấy mẹ, đem cho mẹ đồ ăn. Có khi cả tuần chẳng gặp ai, nhưng mẹ quen rồi. Mẹ chỉ chờ ngày các con quay lại… để mẹ biết rằng mẹ không bị bỏ quên…
Ly bật khóc thành tiếng. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé và tội lỗi đến thế.
Hòa nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ, bàn tay từng đưa anh qua những năm tháng đói nghèo, giờ chỉ còn da bọc xương.
— Mẹ… con sai rồi… Con thật sự sai rồi…
Hòa úp mặt vào lòng bàn tay mẹ, như đứa trẻ năm xưa. Bà vuốt tóc anh, giọng nhẹ như gió:
— Con sai… nhưng con biết quay lại. Thế là đủ.
Vợ chồng Hòa đưa bà xuống núi. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu rằng suốt tám năm qua, bóng ma đeo bám họ không phải là oan hồn hay ám ảnh… mà là lương tâm.
Và chỉ khi nghe được giọng nói yếu ớt nhưng bao dung của bà, họ mới thật sự được giải thoát.
Còn bà Lệ, sau bao năm sống giữa núi rừng lạnh lẽo, cuối cùng cũng được nhìn thấy điều mình mong mỏi nhất: con trai mình còn biết quay đầu.
Và đôi khi — chỉ một cái quay lại thôi — cũng đủ thay đổi cả một đời người.


