Ông Lãm – người giàu có nhất xóm, sống tới gần 90 tuổi, ra đi trong một buổi chiều đầy nắng, trên môi vẫn còn nở nụ cười kỳ lạ. Cả làng xôn xao, kẻ tiếc thương người trầm trồ, bởi ông nổi tiếng khó tính, sống kín đáo, chưa từng hé lộ chuyện đời tư hay tài sản của mình cho bất kỳ ai, kể cả con cháu.
Tang lễ được tổ chức nhanh gọn theo di nguyện: “Không được khám nghiệm, không được tắm rửa, không được lật mặt, cứ để nguyên như lúc chết.”
Người thân thấy lạ nhưng vì là di chúc có chữ ký và đóng dấu nên không ai dám cãi lời.
Đến ngày khâm liệm, khi mọi người chuẩn bị đưa ông vào quan tài, hai người con trai cùng bốn thanh niên khỏe mạnh bắt đầu khiêng xác ông từ giường sang hòm gỗ lim. Nhưng khi tấm vải phủ được kéo ra để đặt ông xuống…
Một người hét lớn: “ÔI TRỜI ƠI!!”
Tất cả rụng rời:
Một bên mặt của ông cụ đã… biến dạng hoàn toàn. Không còn là da thịt, mà là lớp silicon bị rạn nứt, bong tróc từng mảng.
Đám con cháu chết sững. Họ lập tức gọi bác sĩ đến kiểm tra. Khi gỡ bỏ hoàn toàn phần “mặt nạ” ấy ra, hiện lên là một khuôn mặt khác – gầy hơn, trẻ hơn và đặc biệt có một vết sẹo sâu chạy dọc từ mang tai xuống cổ – hoàn toàn không phải khuôn mặt thật của ông Lãm.
Cao trào bùng nổ khi người cháu đích tôn tìm được một hộp gỗ nhỏ giấu kỹ dưới đáy tủ đầu giường ông. Bên trong là một xấp giấy tờ, bao gồm giấy khai tử thật của… ông Lãm – đã chết từ 15 năm trước!
Người đàn ông nằm trong quan tài, chỉ là một kẻ mạo danh.
Cuộc điều tra khẩn cấp được mở ra. Sau khi đối chiếu dấu vân tay và ADN, công an kết luận:
Người vừa qua đời là ông Quang – em trai sinh đôi của ông Lãm, từng bị truy nã vì tội lừa đảo, sau đó “mất tích” bí ẩn.
Hóa ra, 15 năm trước, ông Quang quay lại, âm thầm sống thay anh trai mình – người đã lặng lẽ qua đời do bệnh nặng.
Vì hai anh em quá giống nhau, lại không ai thân cận kề bên thời điểm đó nên không ai nghi ngờ.
Ông Quang lợi dụng sự kín tiếng của anh trai để tiếp quản tài sản, danh tiếng, sống như một “ông cụ đạo đức” cho đến ngày qua đời.
Twist cuối cùng xảy ra khi di chúc được mở:
“Tôi – Lãm Quang, xin để lại toàn bộ tài sản cho Trâm – con gái duy nhất của anh trai tôi, người mà tôi đã cướp đi cha ruột suốt 15 năm qua.
Tôi không cầu xin sự tha thứ. Tôi chỉ muốn một lần trong đời được rời đi với khuôn mặt thật của mình.”
Đám tang vẫn tiếp tục, lần này không còn là đám tang của “ông Lãm” giàu có nữa, mà là của một kẻ mạo danh chọn kết thúc bằng sự thật.
Cô Trâm – người con bị mất cha từ năm 20 tuổi, nhìn chiếc quan tài hạ xuống đất, chỉ nói đúng một câu:
“Nếu ông chọn sống dối trá cả đời, thì ít nhất ông cũng đã chọn sự thật để ra đi.”