Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Trong chuyến đi thiện nguyện, vị chủ tịch tình cờ gặp một ông lão khốn khó. Không ngờ, ông lão cất tiếng gọi anh bằng một cái tên xa xăm khiến anh bật khóc như trẻ nhỏ…

Trong chuyến đi thiện nguyện, vị chủ tịch tình cờ gặp một ông lão khốn khó. Không ngờ, ông lão cất tiếng gọi anh bằng một cái tên xa xăm khiến anh bật khóc như trẻ nhỏ…

Thanh Thanh 12 Tháng 6, 2025

Chiếc xe từ từ dừng lại bên con đường đất đỏ dẫn vào bản nhỏ. Mùi khói bếp lẫn mùi ẩm mốc của núi rừng tràn qua khe cửa xe, khiến lòng anh se lại. Dù đã từng đi qua biết bao nơi trong những chuyến thiện nguyện, lần này lại khiến anh bồi hồi một cách kỳ lạ.

Chủ tịch Trịnh Minh Quân – người đàn ông bốn mươi lăm tuổi, thành đạt, lịch lãm – bước xuống xe trong bộ sơ mi trắng đơn giản. Nhân viên trong đoàn cúi chào, anh chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt lặng lẽ quét qua xóm làng nghèo nàn trước mặt. Có điều gì đó khiến anh cảm thấy quen thuộc, như một mảnh ký ức xa xưa đang gõ cửa.

Anh đi bộ theo nhóm thiện nguyện vào làng. Trẻ con chạy theo ríu rít, người già chắp tay chào, vài thanh niên bẽn lẽn gật đầu. Những gói quà được phát, những lời cảm ơn được trao, nhưng ánh mắt Quân cứ chốc chốc lại dừng lại ở một túp lều rách nát nơi cuối làng, tách biệt và lạnh lẽo.

Người trong làng bảo: “Ở đó là ông lão mù tên Tám, sống một mình, ít giao tiếp, ai cho gì ăn nấy.” Quân bỗng ngẩn người, trái tim anh đập lệch một nhịp. Cái tên “Tám” ấy vang lên như một hồi chuông mờ xa. Không hiểu sao, anh lại quyết định một mình đến căn lều ấy sau buổi phát quà.

Căn lều cũ kỹ trống hoác, chỉ có một người đàn ông gầy gò đang ngồi đan rổ. Nghe tiếng bước chân, ông ngẩng đầu, cặp mắt đục ngầu không hướng về ai cả. Giọng ông run run: “Ai vậy? Cháu đến phát quà à?”

Quân chưa kịp trả lời thì ông lão bỗng bật nói: “Quân… là mày đó hả? Trời đất… có phải là thằng Quân không?” Câu hỏi ấy như mũi dao xuyên thẳng vào tim anh. Anh đứng chết trân, toàn thân run lên, rồi bật khóc.

“Ông… ông là ai… sao biết tên tôi?” – Anh nghẹn ngào, hai tay run rẩy. Ông lão vẫn không mở mắt, nhưng đôi môi mấp máy như đang tìm kiếm ánh sáng từ trong ký ức. “Tao là Tám… là người bế mày chạy giữa đêm loạn lạc… là người chôn mẹ mày…”

Quân đổ gục xuống nền đất, như một đứa trẻ vừa tìm lại được một mảnh hồn bị đánh rơi. Anh gào khóc, những giọt nước mắt mà đã từ lâu anh tưởng mình không còn.

Ông Tám kể lại, từng câu từng chữ như những nhát dao khắc vào lòng anh. Mẹ Quân – một cô gái quê – mang thai khi mới mười sáu tuổi, bị gia đình ruồng bỏ. Trong cơn đói khổ cùng cực, bà lang thang lên vùng cao, được ông Tám – khi đó là người đốn củi – cưu mang.

Rồi chiến sự bùng lên. Trong một đêm mưa, bà lâm bồn, máu chảy lênh láng giữa căn chòi tranh. Ông Tám vừa đi gọi người, vừa lo giữ bà lại. Cuối cùng, bà mất sau khi sinh, chỉ kịp thều thào: “Hãy nuôi nó… tên là Quân…”

Khi ông quay lại bệnh viện dã chiến sau ba ngày băng rừng, đứa trẻ đã biến mất. Người ta nói có đoàn cứu trợ đi ngang đã đưa bé về xuôi. Ông tìm suốt hai năm, rồi chấp nhận sự thật rằng định mệnh đã mang đứa trẻ ấy rời xa ông mãi mãi.

Quân ngồi thẫn thờ bên ông lão, những ký ức tuổi thơ bỗng ùa về. Anh từng sống trong cô nhi viện, không biết cha mẹ là ai. Chỉ nhớ, trong giấc mơ thuở nhỏ, luôn có một ông lão tóc bạc bồng anh qua suối, che mưa cho anh bằng tấm áo rách.

Không ai tin khi Quân kể. Họ bảo đó là do tâm trí trẻ con tưởng tượng. Nhưng bây giờ, giấc mơ ấy thành hiện thực. Người đàn ông đó đang ngồi đây, tay run run chạm lên má anh, gọi tên anh như gọi một phần linh hồn đã lạc mất.

Quân đưa ông Tám về thành phố, bất chấp sự phản đối âm ỉ từ những người trong công ty. Một số cổ đông cho rằng anh đang làm việc “cảm tính”, thậm chí có người nghi ngờ động cơ của ông lão. Nhưng Quân bỏ ngoài tai. Anh thuê một căn nhà nhỏ, thuê người chăm sóc y tế cho ông Tám, và dọn đến ở cùng.

Nhiều đêm, anh ngồi lặng thinh nhìn ông lão ngủ. Trái tim vốn tưởng đã khô cứng vì thương trường, vì danh vọng, nay lại run lên từng nhịp, đầy yêu thương. Anh thấy mình như đứa trẻ lạc đường, vừa tìm lại được ngôi nhà đầu tiên của đời mình.

Một lần, ông Tám nằm mê sảng, gọi tên một người đàn bà tên Hồng. Quân gặng hỏi, ông lặng người rồi kể rằng, thuở trai trẻ, ông từng yêu một cô gái tên Hồng ở quê. Nhưng bị ngăn cấm vì ông quá nghèo. Họ chia tay trong nước mắt. Nhiều năm sau, ông lang bạt lên núi, sống đời ẩn dật, không vợ con.

Quân lặng người. Mẹ anh cũng tên Hồng. Và trùng hợp thay, trong số giấy tờ mà anh tìm lại được ở cô nhi viện năm xưa, có một mảnh khăn tay thêu chữ H.H. Anh từng nghĩ đó là điều vô nghĩa. Nhưng giờ đây, từng mảnh ghép quá khớp nhau.

Anh bắt đầu thuê người đi điều tra, và sự thật được hé lộ: mẹ anh chính là cô Hồng năm ấy – người đàn bà bỏ xứ đi vì mang thai ngoài giá thú, sống lặng lẽ như một cái bóng, rồi chết âm thầm nơi núi rừng.

Nỗi đau nhói lên trong lòng anh, nhưng đồng thời, trái tim anh dịu lại. Ông Tám không phải chỉ là người cứu anh, mà là người từng yêu mẹ anh – yêu sâu đậm và trung thành đến tận cuối đời. Một người như vậy, sao anh có thể không gọi là “gia đình”?

Quân đưa ông Tám đến dự lễ khánh thành ngôi trường mà anh tài trợ xây dựng ở bản cũ. Trước hàng trăm học sinh và giáo viên, anh nắm tay ông lão, nghẹn ngào nói: “Đây là người cha đầu tiên và duy nhất mà tôi từng có.”

Cả khán phòng vỡ òa. Ông Tám rưng rưng, không nói được lời nào, chỉ siết chặt tay anh. Ánh mắt ông – dù mù – vẫn ánh lên một thứ ánh sáng ấm áp lạ thường. Ánh sáng của đoàn tụ, của tha thứ, của những mảnh đời tưởng đã vỡ tan nhưng nay liền lại bằng tình thương.

Sau ngày đó, Quân cho sửa lại căn nhà cũ ở bản, biến nó thành nơi lưu trú cho người già neo đơn. Ông Tám là người đầu tiên sống ở đó – không còn một mình, mà giữa tiếng cười con trẻ, giữa những tách trà buổi sớm và những câu chuyện kể hoài không dứt.

Thỉnh thoảng, Quân vẫn về thăm. Anh ngồi hàng giờ nghe ông kể lại những chuyện xưa, đôi khi lặng im, chỉ cần cái siết tay là đủ. Người đàn ông từng chạm đáy cô đơn nơi thành thị giờ đây tìm lại được nơi chốn bình yên – một mái ấm được dựng bằng ký ức, nước mắt và yêu thương.

Nhiều năm sau, khi ông Tám qua đời, Quân tổ chức một tang lễ giản dị mà trang trọng ở bản làng. Hàng trăm người đến đưa tiễn, những người từng được ông giúp đỡ, từng nghe ông kể chuyện. Quân đứng lặng trước mộ, tay đặt lên bia đá khắc dòng chữ: “Người đã cho tôi hai lần được sinh ra.”

Trên đường trở về thành phố, Quân nhìn về phía chân trời. Mây trời vẫn mênh mang, nhưng trong tim anh là một khoảng trời đã lặng gió. Anh mỉm cười, lòng không còn nặng trĩu như trước. Vì anh biết, mình đã tìm lại được gốc rễ. Đã trở về – không chỉ là về quê hương, mà là về chính trái tim mình.

Prev Article
Next Article

Related Articles

3 cô con gái bất hiếu muốn chiếm đoạt ngôi nhà 3 tỷ mà nhẫn tâm làm điều này với mẹ mình…và cái kết rùng mình!

3 cô con gái bất hiếu muốn chiếm đoạt ngôi nhà 3 tỷ mà nhẫn tâm làm điều này với mẹ mình…và cái kết rùng mình!

Chú chó cứ nhìn vào chiếc cống mỗi ngày, khi nắp cống mở ra, ai cũng sững sờ

Chú chó cứ nhìn vào chiếc cống mỗi ngày, khi nắp cống mở ra, ai cũng sững sờ

HOT NEWS

  • Bị chồng khinh thường là kẻ ăn bám, tôi “tuyên chiến” khiến anh ta tái mặt ngay tại công ty…
    Bị chồng khinh thường là kẻ ăn bám, tôi “tuyên chiến” khiến anh ta tái mặt ngay tại công ty…
  • Con dâu bầu được 6 tháng đã xin về quê ngoại đẻ con, tôi mới nói vài câu đã “mặt nặng mày nhẹ” nói mẹ chồng ghê gớm
    Con dâu bầu được 6 tháng đã xin về quê ngoại đẻ con, tôi mới nói vài câu đã “mặt nặng mày nhẹ” nói mẹ …
  • Tôi bị cô gái quen qua mạng lừa đi bar uống rượu giá cao
    Tôi bị cô gái quen qua mạng lừa đi bar uống rượu giá cao
  • Tỷ Phú Tổ Chức Chọn Mẹ Kế Cho Con Gái… Bất Ngờ Khi Con Chọn Cô Giúp Việc, và bí mật đằng sau
    Tỷ Phú Tổ Chức Chọn Mẹ Kế Cho Con Gái… Bất Ngờ Khi Con Chọn Cô Giúp Việc, và bí mật đằng sau
  • Khi chồng mất sớm, chị dâu đã từ chối đi bước nữa, ở vậy nuôi 4 em chồng. Bị cả làng chửi là ngu dại, nhưng 25 năm sau, cả làng phải ngỡ ngàng khi…
    Khi chồng mất sớm, chị dâu đã từ chối đi bước nữa, ở vậy nuôi 4 em chồng. Bị cả làng chửi là ngu dại, …
  • Lấy chồng già trả nợ cho bố, tân hôn tôi vỡ òa bật khóc khi cửa nhà tắm vừa mở
    Lấy chồng già trả nợ cho bố, tân hôn tôi vỡ òa bật khóc khi cửa nhà tắm vừa mở
  • Thủ tướng Chính phủ đã chốt lịch nghỉ lễ Quốc khánh 2/9/2025 chính thức người lao động được nghỉ bao nhiêu ngày?
    Thủ tướng Chính phủ đã chốt lịch nghỉ lễ Quốc khánh 2/9/2025 chính thức người lao động được nghỉ bao nhiêu ngày?
  • Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể chết lặng…
    Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một …
  • Sáng mang hơn 6 tỷ đồng tiền đền bù đất đi gửi tiết kiệm, 1 tháng sau số dư chỉ còn 0
    Sáng mang hơn 6 tỷ đồng tiền đền bù đất đi gửi tiết kiệm, 1 tháng sau số dư chỉ còn 0

Bài viết mới

  • “Em ơi! Tâm ơi!” – Hồng gào khản giọng, nhưng tiếng gọi nhỏ bé bị nuốt chửng trong tiếng reo hò của ngày lịch sử.
    “Em ơi! Tâm ơi!” – Hồng gào khản giọng, nhưng tiếng gọi nhỏ bé bị nuốt chửng trong tiếng reo hò của ngày lịch sử.
    Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Sài Gòn vỡ òa …
  • Ông nội chết lặng, mặt cắt không còn giọt máu, chú hai cũng bàng hoàng còn chú út thì biến sắc, lắp bắp
    Ông nội chết lặng, mặt cắt không còn giọt máu, chú hai cũng bàng hoàng còn chú út thì biến sắc, lắp bắp
    Gia đình tôi vốn dĩ không êm ấm như bề …
  • Tôi đi siêu âm thai định kỳ, nhưng khi bác sĩ đưa kết quả cho tôi, tay ông run lên. Ông thì thầm: “Tránh xa chồng cô ra… và đừng bao giờ quay lại nữa”.
    Tôi đi siêu âm thai định kỳ, nhưng khi bác sĩ đưa kết quả cho tôi, tay ông run lên. Ông thì thầm: “Tránh xa …
    Căn phòng siêu âm nhỏ bé sáng loáng mùi thuốc …
  • Bà Tính ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn theo, trong mắt chẳng còn giận dữ, chỉ còn nỗi đau tột cùng.
    Bà Tính ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn theo, trong mắt chẳng còn giận dữ, chỉ còn nỗi đau tột cùng.
    Viện dưỡng lão Hoa Sen nằm ở ngoại ô thành …
  • Cả nhà chồng bận tổ chức sinh nhật cho em gái chồng, tôi trở dạ nhưng ai nấy mặc kệ tôi vào viện 1 mình, giữa đường thì gặp tai nạn…
    Cả nhà chồng bận tổ chức sinh nhật cho em gái chồng, tôi trở dạ nhưng ai nấy mặc kệ tôi vào viện 1 mình, …
    Trời hôm ấy mưa tầm tã. Trong nhà, tiếng nhạc …
  • Tôi nghẹn ngào: “Con là máu mủ, nhưng nó quay lưng với cha mẹ. Tôi còn trông mong gì nữa hả ông?”
    Tôi nghẹn ngào: “Con là máu mủ, nhưng nó quay lưng với cha mẹ. Tôi còn trông mong gì nữa hả ông?”
    Bệnh viện tỉnh lúc nào cũng đông nghẹt. Trong phòng …
  • Tôi bắt gặp chồng mình ngủ với bạn thân nhất của tôi nên tôi ngủ với chồng cô ấy, nhưng 2 năm sau biến cố ập đến…
    Tôi bắt gặp chồng mình ngủ với bạn thân nhất của tôi nên tôi ngủ với chồng cô ấy, nhưng 2 năm sau biến cố …
    Đêm đó, tôi đứng giữa hiên nhà, mưa tạt vào …
  • Mỗi đêm, con chó đen trong nhà lại gầm gừ về phía đứa trẻ sơ sinh, khiến người cha sinh nghi, lập tức gọi công an và từ đó phát hiện ra sự thật rùng rợn dưới gầm giường.
    Mỗi đêm, con chó đen trong nhà lại gầm gừ về phía đứa trẻ sơ sinh, khiến người cha sinh nghi, lập tức gọi công …
    Từ ngày đưa đứa con trai mới sinh về nhà, …
  • Và tôi biết, dù sống hay chết, anh vẫn mãi là chỗ dựa vững chắc cho mẹ con tôi.
    Và tôi biết, dù sống hay chết, anh vẫn mãi là chỗ dựa vững chắc cho mẹ con tôi.
    Tin nhắn trong đám tang Trong tiếng trống kèn não …
  • Bạn gái của anh trai tôi đòi anh tôi bán cả chiếc xe SH để mua ip17 cho chị, sau 3 ngày nhận điện thoại chị đòi chia tay…
    Bạn gái của anh trai tôi đòi anh tôi bán cả chiếc xe SH để mua ip17 cho chị, sau 3 ngày nhận điện thoại …
    Anh tôi vốn là một người hiền lành, làm công …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]