Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Tưởng bạn nghèo đến mức phải xin đồ ăn thừa, cả nhóm câm lặng khi thấy chiếc xe đến đón anh ấy sau buổi họp lớp.

Tưởng bạn nghèo đến mức phải xin đồ ăn thừa, cả nhóm câm lặng khi thấy chiếc xe đến đón anh ấy sau buổi họp lớp.

Thanh Thanh 23 Tháng 8, 2025

Tiếng cười nói rộn ràng, những cái ôm siết chặt và ánh đèn vàng ấm áp từ nhà hàng sang trọng phủ lên không gian buổi họp lớp khóa 20xx. Hơn mười năm trôi qua kể từ ngày rời ghế nhà trường, mỗi người giờ đây đã mang một hình hài, một vị thế khác. Hải, với chiếc đồng hồ Rolex lấp lánh trên cổ tay và bộ vest may đo tinh xảo, cảm thấy một sự hài lòng ngấm ngầm khi nhìn quanh. Anh vừa mở rộng thêm chuỗi nhà hàng của mình, và thành công dường như tỏa ra từ mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười tự tin của anh.

Anh phóng tầm mắt qua từng gương mặt quen thuộc, những người bạn cũ đã cùng anh trải qua thời thanh xuân tươi đẹp. Lan, cô bạn lớp trưởng ngày nào, giờ là một kiến trúc sư thành đạt, đang say sưa trò chuyện với Minh, một chuyên gia công nghệ thông tin. Ai cũng có vẻ ngoài rạng rỡ, thành công theo cách riêng của mình. Chỉ có một bóng hình quen thuộc, nhưng có vẻ lạc lõng, vừa mới bước vào khiến Hải khẽ chau mày.

Đó là Tùng, cậu bạn trầm tính, ít nói nhất lớp. Tùng ngày xưa luôn xuất hiện với bộ quần áo đơn giản, mái tóc bù xù và cặp kính dày cộp. Ngày ấy, gia đình Tùng thuộc diện khó khăn nhất trường, cậu thường xuyên phải đi làm thêm sau giờ học để phụ giúp bố mẹ. Hải nhớ có lần Tùng đã phải bỏ lỡ buổi dã ngoại của lớp vì không đủ tiền đóng góp, điều đó khiến cậu bạn luôn mang theo vẻ buồn man mác.

Thời gian dường như không mấy ưu ái Tùng. Trong khi những người khác đều thay đổi ít nhiều theo hướng sang trọng hơn, Tùng vẫn giữ nguyên vẻ ngoài mộc mạc, thậm chí có phần cũ kỹ. Chiếc áo sơ mi cotton bạc màu, chiếc quần jeans đã sờn gối và đôi giày thể thao cáu bẩn khiến Tùng trông như vừa từ một chuyến đi dài trở về. Anh đứng nép mình ở một góc phòng, đôi mắt vẫn đượm buồn và nụ cười gượng gạo khi có ai đó chào hỏi.

Nhìn thấy Tùng, một cảm giác thương hại trỗi dậy trong lòng Hải. “Chắc Tùng vẫn còn khó khăn lắm,” anh thầm nghĩ. “Đã hơn mười năm rồi mà cậu ấy vẫn không khá hơn là bao.” Ý nghĩ đó khiến anh cảm thấy hơi tiếc nuối cho người bạn cũ, đồng thời cũng tự hào hơn về con đường mình đã chọn. Buổi họp lớp này, dường như là dịp để mọi người khoe khoang những gì mình đạt được, và Tùng, một cách không chủ ý, lại trở thành hình ảnh đối lập.

Khi bữa tiệc bắt đầu, Hải và vài người bạn khác ngồi vào bàn tiệc đầy ắp sơn hào hải vị. Tôm hùm nướng phô mai, bò Wagyu áp chảo, rượu vang đỏ hảo hạng… tất cả đều tỏa ra mùi hương hấp dẫn. Tùng vẫn đứng ngập ngừng ở góc phòng, có vẻ không dám lại gần bàn tiệc chính. Cậu ấy chỉ nhấp một ngụm nước lọc và nhìn những món ăn xa xỉ với ánh mắt xa xăm.

Thấy vậy, Lan, với trái tim nhân ái của mình, liền đi đến chỗ Tùng. “Tùng ơi, sao cậu không ngồi xuống đi? Mọi người đang đợi đấy!” Lan vỗ vai Tùng, nở một nụ cười thân thiện. Tùng khẽ giật mình, rồi nở một nụ cười ngượng nghịu. “À ừm, mình đang đợi một chút.” Giọng Tùng nhỏ nhẹ, gần như không nghe thấy.

Hải nheo mắt nhìn Tùng từ xa. Anh thấy cậu bạn có vẻ ngại ngùng, không muốn lại gần bàn ăn. Chắc là cậu ấy sợ tốn tiền hoặc cảm thấy không thoải mái với không khí sang trọng này, anh suy đoán. Hải nhớ lại ngày xưa Tùng cũng thường xuyên né tránh những buổi liên hoan, tụ tập đông người. Anh cảm thấy có chút xót xa, muốn làm gì đó để giúp đỡ Tùng.

Khi bữa tiệc gần kết thúc, những món ăn trên bàn đã vơi đi khá nhiều. Chỉ còn lại một vài đĩa thức ăn thừa, không còn nguyên vẹn và cũng không còn hấp dẫn như lúc đầu. Hải chợt nảy ra một ý tưởng. Anh nghĩ, có lẽ Tùng không dám gọi món hoặc không đủ tiền để thưởng thức những món ăn đắt đỏ. Vậy thì, tại sao không gói ghém đồ thừa lại cho Tùng mang về, vừa giúp cậu ấy có bữa ăn no đủ, vừa không lãng phí thức ăn?

“Mọi người ơi, còn nhiều đồ ăn quá, lát nữa thừa thì phí lắm,” Hải lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người. “Mình thấy Tùng có vẻ ít ăn, hay là lát nữa mình gói phần đồ ăn này cho Tùng mang về nhỉ? Vừa tiện cho Tùng, vừa không phí hoài đồ ăn!” Hải nói, giọng điệu có vẻ hào sảng và đầy thiện chí, nhưng ẩn chứa trong đó là một chút tự mãn về sự “hào phóng” của mình.

Lời đề nghị của Hải nhanh chóng nhận được sự đồng tình của một số người bạn. “Đúng đấy, Tùng tội nghiệp, chắc cậu ấy cũng vất vả lắm!” Mai, một cô bạn khác, nói thêm. Lời nói của Mai tuy mang ý tốt nhưng lại khiến cho ý nghĩ “Tùng nghèo” càng trở nên rõ ràng trong tâm trí mọi người. Tùng, lúc đó đang ngồi cách đó không xa, nghe thấy lời nói của Hải và Mai, gương mặt khẽ tái đi, đôi mắt ánh lên vẻ tổn thương. Cậu không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống.

Lan, người luôn tinh tế và nhạy cảm, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cô nhìn thấy vẻ mặt của Tùng và hiểu rằng cậu đang khó chịu. “Hải à, không cần đâu. Chắc Tùng cũng đã ăn đủ rồi.” Lan cố gắng cứu vãn tình hình, nhưng lời nói của cô bị lấn át bởi những tiếng bàn tán và những lời động viên “Tùng cứ mang về đi” từ những người khác.

Bữa tiệc kết thúc, mọi người bắt đầu đứng dậy ra về. Hải tự tay chọn những phần thịt bò còn nguyên miếng, tôm hùm còn kha khá trong đĩa, rồi nhờ nhân viên nhà hàng gói ghém cẩn thận. Anh cầm túi đồ ăn tiến về phía Tùng, nở một nụ cười đầy cảm thông. “Tùng này, đồ ăn ngon lắm, cậu cứ mang về mà dùng dần nhé! Đừng ngại, coi như là quà của tụi mình.”

Tùng ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn túi đồ ăn trong tay Hải. Cậu không từ chối, cũng không đón lấy ngay. Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy Tùng. Cậu có vẻ như đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Trong ánh mắt cậu, không chỉ có sự ngượng ngùng, mà còn có cả một chút thất vọng và cô đơn. Cậu có lẽ không ngờ rằng, sau bao nhiêu năm, ấn tượng về cậu trong mắt bạn bè vẫn là một người khó khăn, cần được bố thí.

Hải, không để ý đến sự ngập ngừng của Tùng, tiếp tục thuyết phục. “Thật đấy Tùng, cứ cầm lấy đi. Đừng khách sáo!” Anh đặt túi đồ ăn lên bàn bên cạnh Tùng, như thể đó là một việc hiển nhiên. Tùng khẽ gật đầu, khuôn mặt không biểu cảm, rồi từ từ cầm lấy túi đồ. Cử chỉ đó khiến Hải cảm thấy mình vừa làm được một việc tốt, một hành động nghĩa hiệp. Anh không hề hay biết rằng, hành động tưởng chừng thiện chí của mình lại đang gieo vào lòng Tùng một vết thương khó lành.

Khi mọi người đang rôm rả chuẩn bị ra về, bỗng nhiên một chiếc xe màu đen bóng loáng, đời mới nhất, từ từ lăn bánh vào sân nhà hàng. Đó là một chiếc Mercedes-Maybach S-Class, biểu tượng của sự sang trọng và đẳng cấp tuyệt đối. Chiếc xe đắt tiền dừng lại ngay trước cửa chính, thu hút mọi ánh nhìn tò mò.

Hải nhíu mày, tự hỏi ai lại có thể đến đón bằng một chiếc xe sang trọng đến vậy. Chắc là một vị khách quan trọng nào đó của nhà hàng, hoặc một đại gia mới nổi nào đó trong giới kinh doanh. Anh quay sang hỏi Minh, người bạn có vẻ ngoài sành sỏi nhất về xe cộ. “Minh, xe của ai mà xịn thế?” Minh há hốc mồm, đôi mắt tròn xoe nhìn chiếc xe, rồi lẩm bẩm: “Mercedes-Maybach S-Class… ước gì mình có tiền mua được một chiếc như vậy!”

Cửa xe phía sau từ từ mở ra. Một người tài xế trong bộ đồng phục lịch sự bước xuống, cúi đầu một cách cung kính, rồi đi vòng sang phía bên kia mở cửa. Mọi ánh mắt đổ dồn vào chiếc xe, mong chờ được nhìn thấy chủ nhân của nó. Trong lúc đó, Tùng, người vẫn đang đứng bên cạnh bàn tiệc với túi đồ ăn thừa trong tay, bỗng nhiên cất tiếng.

“Xin lỗi mọi người, mình phải về trước đây!” Giọng Tùng vẫn nhỏ nhẹ, nhưng lần này lại mang theo một chút kiên quyết. Cậu nở một nụ cười khó hiểu, rồi rảo bước về phía chiếc xe Maybach đang đậu sẵn. Mọi người vẫn đang mải mê nhìn chiếc xe, không mấy để ý đến Tùng. Cho đến khi người tài xế cúi chào Tùng một cách trang trọng, và Tùng bước vào trong xe, cả nhóm bạn mới sững sờ.

Một sự im lặng bao trùm lấy không gian. Tất cả những tiếng cười nói, những lời bàn tán đều tắt lịm. Hải đứng như trời trồng, túi đồ ăn thừa vẫn còn nguyên trong tay. Anh nhìn chiếc xe Maybach từ từ lăn bánh đi, rồi nhìn lại túi đồ ăn trong tay mình. Một cảm giác nóng bừng dâng lên trong mặt anh, kèm theo đó là sự xấu hổ tột cùng.

“Không thể nào!” Lan thốt lên, tay ôm miệng, đôi mắt mở to. “Đó là Tùng sao? Chiếc xe đó đón Tùng ư?” Minh cũng không tin vào mắt mình. Anh dụi mắt liên tục, như muốn xác nhận rằng mình không nhìn nhầm. “Tùng… Tùng… sao có thể?” Những câu hỏi lặp đi lặp lại trong tâm trí mọi người, không ai có thể giải thích được cảnh tượng vừa diễn ra.

Mai, người vừa nói “Tùng tội nghiệp”, mặt trắng bệch. Cô cảm thấy vô cùng bối rối và xấu hổ. Lời nói của cô, giờ đây, vang vọng trong tai cô như một lời chế giễu chính mình. Cảm giác hối hận len lỏi trong lòng cô, và cô ước gì mình có thể rút lại lời nói đó.

Hải là người sốc nhất. Anh tự nhận mình là người thành công, có địa vị, vậy mà lại tự cho phép mình nhìn nhận và đối xử với Tùng như một kẻ nghèo khó, đáng thương. Anh nhớ lại từng lời nói, từng cử chỉ của mình. Cái vẻ hào sảng khi đề nghị gói đồ ăn thừa, sự tự mãn ẩn chứa trong giọng điệu. Tất cả giờ đây đều biến thành những mũi dao đâm vào lòng anh.

Anh cảm thấy một sự hổ thẹn sâu sắc. Sự kiêu ngạo của anh đã bị đánh một đòn đau. Anh đã đánh giá một con người chỉ qua vẻ bề ngoài, qua những suy đoán chủ quan của mình. Tùng, cậu bạn trầm tính ngày nào, giờ đây lại là người sở hữu một tài sản mà anh, với tất cả sự nỗ lực của mình, cũng chưa chắc đã chạm tới được.

Suốt buổi tối hôm đó, không khí buổi họp lớp trở nên gượng gạo. Ai cũng mang trong mình những suy nghĩ riêng, những cảm xúc lẫn lộn. Sự ngạc nhiên ban đầu dần nhường chỗ cho sự hối hận và xấu hổ. Mọi người bắt đầu tự vấn bản thân về cách họ đã đối xử với Tùng. Những lời nói vô ý, những cử chỉ thiếu tế nhị, tất cả đều hiện rõ trong tâm trí họ.

Ngày hôm sau, Hải không thể nào ngừng suy nghĩ về Tùng. Anh cảm thấy bức bối và muốn làm rõ mọi chuyện. Anh tìm số điện thoại của Tùng trong danh bạ lớp học cũ và gọi. Giọng Tùng vẫn nhỏ nhẹ, nhưng lần này có vẻ bình thản hơn. Hải ngập ngừng, rồi cuối cùng cũng nói ra lời xin lỗi.

“Tùng à, tớ xin lỗi về chuyện tối qua. Tớ… tớ thật sự không biết. Tớ đã quá nông cạn khi đánh giá cậu qua vẻ bề ngoài. Tớ thực sự xin lỗi.” Hải nói, giọng điệu chất chứa sự ăn năn. Tùng im lặng một lúc, rồi khẽ cười. “Không sao đâu Hải. Tớ hiểu mà. Mọi người chỉ muốn tốt cho tớ thôi.”

Lời nói của Tùng khiến Hải càng thêm hổ thẹn. Sự bao dung của Tùng khiến anh cảm thấy mình càng nhỏ bé hơn. Hải quyết định hẹn Tùng một buổi cà phê để trò chuyện, và Tùng đã đồng ý. Cuộc gặp gỡ đó đã mở ra một câu chuyện mà không ai trong lớp có thể ngờ tới.

Tùng kể rằng, sau khi tốt nghiệp, cậu đã không đi theo con đường đại học như những người khác. Với số tiền ít ỏi dành dụm được từ việc làm thêm, Tùng đã quyết định học nghề và mở một xưởng sản xuất nhỏ các sản phẩm thủ công từ gỗ. Ban đầu, mọi thứ đều rất khó khăn. Cậu phải tự tay làm mọi việc, từ thiết kế, sản xuất đến tìm kiếm khách hàng. Có những lúc tưởng chừng phải bỏ cuộc, nhưng tình yêu với gỗ và sự kiên trì đã giúp cậu vượt qua.

“Lúc đó, tớ chỉ muốn tạo ra những sản phẩm đẹp, có giá trị, chứ không nghĩ đến tiền bạc nhiều đâu,” Tùng chia sẻ. “Tớ cũng không muốn khoe khoang hay phô trương gì. Với tớ, sự thành công không nằm ở việc mình sở hữu bao nhiêu tiền, mà là mình đã tạo ra được giá trị gì cho xã hội.” Lời nói của Tùng đơn giản nhưng đầy sức nặng, khiến Hải suy ngẫm rất nhiều.

Dần dần, với sự kiên trì và tài năng thiên bẩm, xưởng của Tùng ngày càng phát triển. Những sản phẩm thủ công tinh xảo của cậu được khách hàng ưa chuộng, không chỉ trong nước mà còn xuất khẩu ra nước ngoài. Tùng đã xây dựng được một thương hiệu vững mạnh, tạo công ăn việc làm cho hàng trăm người lao động ở quê nhà. Chiếc Mercedes-Maybach đó, là phần thưởng cho những năm tháng miệt mài lao động và cống hiến thầm lặng của cậu.

“Tớ vẫn thích ăn mặc đơn giản, thoải mái thôi,” Tùng cười. “Và đồ ăn thừa, nếu ngon và sạch sẽ, thì cũng đâu có gì là xấu? Tớ vẫn nhớ những ngày tháng khó khăn, nên tớ không bao giờ muốn lãng phí bất cứ thứ gì.” Lời nói của Tùng không chút oán trách, chỉ có sự bình thản và lòng biết ơn cuộc sống.

Sau cuộc trò chuyện với Tùng, Hải đã có một cái nhìn hoàn toàn khác về cuộc sống và về sự thành công. Anh nhận ra rằng, giá trị của một con người không nằm ở tài sản họ sở hữu, hay vẻ bề ngoài hào nhoáng, mà nằm ở nhân cách, ở sự cống hiến và những giá trị mà họ mang lại. Sự giàu có thực sự là sự giàu có trong tâm hồn, trong sự khiêm tốn và lòng nhân ái.

Hải đã chia sẻ câu chuyện của Tùng với cả lớp. Ban đầu, mọi người đều cảm thấy ngượng ngùng và khó xử. Nhưng rồi, dưới sự chân thành của Hải và sự bao dung của Tùng, mọi người dần mở lòng. Những lời xin lỗi được nói ra, những cái ôm chân thành được trao đi. Buổi họp lớp lần thứ hai, được tổ chức không lâu sau đó, diễn ra trong một không khí hoàn toàn khác.

Không còn sự khoe khoang, không còn những ánh mắt dò xét. Thay vào đó là những câu chuyện chia sẻ chân thành về cuộc sống, về những khó khăn và thành công. Tùng, với sự giản dị và khiêm tốn của mình, đã trở thành nguồn cảm hứng cho cả lớp. Mọi người không còn nhìn cậu như một người cần được giúp đỡ, mà là một người bạn đáng trân trọng, một tấm gương về nghị lực và giá trị sống.

Sau buổi họp lớp đó, tình bạn giữa Hải và Tùng, và cả giữa các thành viên trong lớp, trở nên bền chặt hơn bao giờ hết. Hải thường xuyên ghé thăm xưởng gỗ của Tùng, học hỏi về sự tỉ mỉ và kiên nhẫn. Anh cũng bắt đầu chú trọng hơn đến việc sống giản dị và cống hiến cho cộng đồng. Những bài học về sự khiêm tốn, về việc không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, đã trở thành kim chỉ nam cho cuộc sống của anh và nhiều người bạn khác.

Một lần nọ, khi Hải và Tùng đang ngồi uống cà phê, Tùng bỗng mỉm cười nói: “Hải này, cậu còn nhớ túi đồ ăn hôm đó không?” Hải thoáng đỏ mặt, nhưng rồi anh cũng bật cười. “Nhớ chứ, đó là bài học đắt giá nhất đời tớ.” Tùng vỗ vai Hải, ánh mắt ấm áp. “Đừng quên nó nhé, đó là kỷ niệm đẹp của chúng ta.” Cả hai nhìn nhau, cùng bật cười sảng khoái.

Cuộc sống tiếp diễn, và tình bạn của họ cũng vậy. Buổi họp lớp định mệnh đó không chỉ là nơi mọi người gặp lại nhau, mà còn là một bước ngoặt, một bài học quý giá về giá trị con người và sự thấu hiểu. Nó đã gắn kết họ lại với nhau bằng một sợi dây bền chặt hơn, dựa trên sự tôn trọng, sự bao dung và tình bạn chân thành, vượt lên trên mọi định kiến và vẻ bề ngoài. Tất cả đều tìm thấy một cái kết có hậu, không chỉ cho riêng mình mà còn cho cả tình bạn cao đẹp của họ.

Prev Article
Next Article

Related Articles

“Bỏ nó đi, đừng để nó đẻ ra thêm con vịt giời nào nữa” – đó là câu nói đầu tiên tôi nghe được từ phòng ngoài khi vừa sinh đứa con gái thứ ba…

“Bỏ nó đi, đừng để nó đẻ ra thêm con vịt giời nào nữa” – đó là câu nói đầu tiên tôi nghe được từ phòng ngoài khi vừa sinh đứa con gái thứ ba…

Làm t ình nguyện trên vùng cao nhưng bị lạc đường, chàng trai xin vào tá túc ở một ngôi nhà ven rừng. Nào ngờ, vào trong cậu s:ững s:ờ khi thấy tấm ảnh giống hệt cậu lúc nhỏ…

Làm t ình nguyện trên vùng cao nhưng bị lạc đường, chàng trai xin vào tá túc ở một ngôi nhà ven rừng. Nào ngờ, vào trong cậu s:ững s:ờ khi thấy tấm ảnh giống hệt cậu lúc nhỏ…

HOT NEWS

  • Chồng bỏ vợ bị UT gi;ai đ;oạn c;uối cặp bồ với bạn thân của vợ, ngày vợ m;ất chồng s;ững người khi luật sư đọc di chúc ..
    Chồng bỏ vợ bị UT gi;ai đ;oạn c;uối cặp bồ với bạn thân của vợ, ngày vợ m;ất chồng s;ững người khi luật sư đọc …
  • Không biết làm sao, nên anh chọn cách đóng hai vai? Vừa làm chồng tôi, vừa lén lút làm cha thằng bé?
    Không biết làm sao, nên anh chọn cách đóng hai vai? Vừa làm chồng tôi, vừa lén lút làm cha thằng bé?
  • Ngày tôi biết mình mang thai, mẹ anh mang 2 tỷ đến yêu cầu chia tay, tôi ôm cục tiền bỏ đi mà không nói lời nào
    Ngày tôi biết mình mang thai, mẹ anh mang 2 tỷ đến yêu cầu chia tay, tôi ôm cục tiền bỏ đi mà không nói …
  • Đêm tân hôn, nhìn thấy chỗ đó của chồng, tôi run rẩy biết lý do nhà chồng tặng biệt thự 20 tỷ để cưới cô osin nghèo như tôi…
    Đêm tân hôn, nhìn thấy chỗ đó của chồng, tôi run rẩy biết lý do nhà chồng tặng biệt thự 20 tỷ để cưới cô …
  • Bố ơi! Đêm đó con đã chứng kiến điều kinh khung xảy ra
    Bố ơi! Đêm đó con đã chứng kiến điều kinh khung xảy ra
  • Nhốt vợ sắp sinh vào kho đông lạnh -20 độ để bảo vệ tiểu tam, chồng không ngờ lại tự đào huyệt chôn mình…
    Nhốt vợ sắp sinh vào kho đông lạnh -20 độ để bảo vệ tiểu tam, chồng không ngờ lại tự đào huyệt chôn mình…
  • Mẹ kế không cho con ăn sáng, đến bữa chỉ cho con 2 nửa bát cơm
    Mẹ kế không cho con ăn sáng, đến bữa chỉ cho con 2 nửa bát cơm
  • Trong một chuyến từ thiện, vị chủ tịch đã gặp một ông lão nghèo. Một câu nói bất ngờ từ ông đã khiến anh vỡ òa và bật khóc nức nở khi nhận ra ông là…
    Trong một chuyến từ thiện, vị chủ tịch đã gặp một ông lão nghèo. Một câu nói bất ngờ từ ông đã khiến anh vỡ …
  • Ngay cái ngày bố dẫn bạn gái về ra mắt, cô ấy đã bước vào bàn thờ của mẹ và nói câu “em sẽ thay chị tiêu tiền của anh”, rồi những ngày sau đó…
    Ngay cái ngày bố dẫn bạn gái về ra mắt, cô ấy đã bước vào bàn thờ của mẹ và nói câu “em sẽ thay …

Bài viết mới

  • Vợ dắt về một đứa trẻ ngay sau ngày cưới, vừa nhìn mặt bé, tôi đã quỳ xuống cầu xin tha thứ
    Vợ dắt về một đứa trẻ ngay sau ngày cưới, vừa nhìn mặt bé, tôi đã quỳ xuống cầu xin tha thứ
    Vậy mà tôi nấu cơm nước, tắm rửa xong hết …
  • Trẻ nhiễm Adenovirus tăng nhanh: Thấy con có dấu hiệu này cần cho đi viện ngay lập tức
    Trẻ nhiễm Adenovirus tăng nhanh: Thấy con có dấu hiệu này cần cho đi viện ngay lập tức
    Bệnh viện Nhi trung ương đưa ra cảnh báo về …
  • Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ bi kịch không chỉ của con trai, mà của cả hai gia đình.
    Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ bi kịch không chỉ của con trai, mà của cả hai gia đình.
    1. Đêm hạnh phúc hóa ác mộng Đêm tân hôn, …
  • Lũ lụt khiến gia đình tôi ở Thanh Hóa mất trắng, bố vợ từ Hà Nội gọi điện mắng tôi té tát vì không lo được cho con gái ông, nhìn thấy thứ ở trong thùng xốp ông gửi vào tôi cùng vợ khóc ng-ất
    Lũ lụt khiến gia đình tôi ở Thanh Hóa mất trắng, bố vợ từ Hà Nội gọi điện mắng tôi té tát vì không lo …
    Buổi tối thứ ba sau lũ, mùi bùn non còn …
  • Tháng nào tôi cũng đưa cho vợ 150 triệu đồng nhưng cô ấy lại không mấy vui vẻ, hóa ra là bởi…
    Tháng nào tôi cũng đưa cho vợ 150 triệu đồng nhưng cô ấy lại không mấy vui vẻ, hóa ra là bởi…
    Mỗi đầu tháng, tôi lại đặt lên mặt bàn gỗ …
  • Ngày ký đơn ly hôn, chồng tôi cười đắc ý vì giành được 2/3 tài sản. Tôi không lấy được nhà, không lấy được xe, con cũng không có quyền nuôi
    Ngày ký đơn ly hôn, chồng tôi cười đắc ý vì giành được 2/3 tài sản. Tôi không lấy được nhà, không lấy được xe, …
    Hôm ký đơn ly hôn, trời Hà Nội mưa tầm …
  • Từ ngày về nhà chồng, tôi luôn cảm thấy một điều gì đó… không bình thường.
    Từ ngày về nhà chồng, tôi luôn cảm thấy một điều gì đó… không bình thường.
    “Trên Người Mẹ Chồng Luôn Có Mùi Lạ, Tôi Đưa …
  • Tôi bối rối, chưa kịp trả lời thì Mai đã lên tiếng, giọng yếu ớt: “Anh… anh đụng xe tụi tôi… chân tôi đau lắm… chắc gãy rồi…
    Tôi bối rối, chưa kịp trả lời thì Mai đã lên tiếng, giọng yếu ớt: “Anh… anh đụng xe tụi tôi… chân tôi đau lắm… …
    Đêm Sài Gòn mưa lất phất, không khí lành lạnh …
  • Bố tôi 70 tuổi, vẫn chăm đi karaoke, một lần đi theo, tôi suýt ngất khi thấy những gì đang diễn ra sau cánh cửa
    Bố tôi 70 tuổi, vẫn chăm đi karaoke, một lần đi theo, tôi suýt ngất khi thấy những gì đang diễn ra sau cánh cửa
    Bố tôi 70 tuổi, vẫn chăm đi kara–oke, một lần …
  • Bỏ 100 triệu cưới vợ, nhưng đêm tân hôn, bố chồng tôi đã làm một hành động khó tin: ông ấy ôm gối ra sofa ngủ. Sáng hôm sau, ông còn trả vợ mới về nhà ngoại.
    Bỏ 100 triệu cưới vợ, nhưng đêm tân hôn, bố chồng tôi đã làm một hành động khó tin: ông ấy ôm gối ra sofa …
    Giỗ đầu của mẹ tôi, không khí trong nhà không …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]