Suốt 5 năm trời, Hương tận tụy chăm sóc chồng – Tuấn – người bị tai nạn giao thông và trở thành người liệt toàn thân. Cô từ bỏ công việc, thanh xuân, cả những lời cầu hôn đầy hứa hẹn từ người cũ chỉ để ở bên anh. Cô bón từng thìa cháo, lau từng giọt mồ hôi, thay tã mỗi đêm không một lời than vãn. Ai cũng khen cô là biểu tượng của tình yêu và sự hy sinh.
Người chồng – Tuấn – không còn nói năng, chỉ có thể chớp mắt hoặc khẽ nhúc nhích ngón tay, nhưng ánh mắt anh luôn dõi theo Hương đầy trìu mến. Mọi người trong khu phố gọi Hương là “người vợ thánh thiện”, ai nấy đều rưng rưng khi hay tin Tuấn qua đời vào một buổi sáng mùa thu.
Lễ tang được tổ chức giản dị nhưng trang trọng. Người thân, hàng xóm đến viếng, chia buồn với Hương – người vợ đáng thương nay đã mất tất cả.
Cho đến khi… một cô gái trẻ xinh đẹp, ăn mặc sang trọng bước vào lễ tang. Cô đứng trước di ảnh Tuấn, đặt một vòng hoa trắng và nói rõ ràng trước sự chứng kiến của tất cả:
“Tôi là người yêu của anh Tuấn… và cái thai trong bụng tôi là con của anh ấy.”
Không gian chết lặng.
Hương chết sững. Cô không tin vào tai mình. Mọi người bắt đầu xì xào. Không thể nào – Tuấn liệt toàn thân cơ mà?
Cô gái ấy – tên là My – lạnh lùng đưa ra bằng chứng: tin nhắn, hình ảnh thân mật, đoạn clip ngắn ghi lại cảnh Tuấn trong phòng khách sạn, đi lại bình thường và nói chuyện rõ ràng. Tất cả đều được ghi cách đây… 8 tháng.
Hóa ra Tuấn chưa bao giờ bị liệt.
Anh đã tỉnh lại sau khoảng 1 năm điều trị, và bác sĩ cũng xác nhận anh hoàn toàn có thể hồi phục nếu luyện tập. Nhưng anh chọn tiếp tục giả vờ bại liệt – để nhận được sự chăm sóc vô điều kiện của Hương, để cô không rời bỏ anh, để tận hưởng cảm giác được yêu thương tuyệt đối.
Và suốt 4 năm còn lại, anh lén lút sống một cuộc đời khác sau lưng Hương – trong lúc cô đi làm thêm để trang trải thuốc men, anh hẹn hò với My – cô sinh viên trẻ mà anh quen qua mạng xã hội.
Cuộc đời của Hương đổ sập trong khoảnh khắc.
Nhưng cú twist chưa dừng lại ở đó.
Trong đám tang, một người đàn ông lớn tuổi xuất hiện – luật sư riêng của Tuấn. Ông đọc di chúc mà Tuấn để lại. Theo đó, toàn bộ tài sản, nhà cửa, sổ tiết kiệm sẽ được chia cho… My và đứa con chưa ra đời.
Hương – người vợ đã hy sinh tất cả – không nhận được một xu.
Mọi người nhìn cô với ánh mắt xót xa. Nhưng Hương không khóc.
Cô chỉ mỉm cười nhẹ, rồi rút từ trong túi áo một chiếc USB.
“Tôi đã nghi ngờ từ lâu. Và tôi cũng có clip – ghi lại cảnh anh ta đứng dậy lúc nửa đêm để lén đi gọi điện.”
Cô đưa USB cho luật sư.
Sau khi xem xét, luật sư tuyên bố: Tuấn đã vi phạm nghiêm trọng cam kết về tinh thần trong bản hợp đồng tài sản với Hương – mọi hành vi lừa dối khiến di chúc bị vô hiệu lực.
Cuối cùng, toàn bộ tài sản được trao lại cho Hương.
Cô gái tên My chết lặng, cúi đầu rời khỏi lễ tang.
Câu chuyện kết thúc không phải bằng một nụ cười, mà là cái nhìn lạnh lùng đầy bản lĩnh của người phụ nữ từng yêu… và từng tha thứ.