Tôi, Minh Anh, 28 tuổi, đang mang thai tháng thứ sáu. Cuộc sống hôn nhân với Tuấn, chồng tôi, vốn dĩ yên bình trong căn nhà chung với bố mẹ chồng và cậu em trai của Tuấn, Kiên. Kiên mới 22 tuổi, tính tình phóng khoáng, nhưng gần đây tôi bắt đầu thấy cậu ta có những hành động kỳ lạ: ánh mắt lén lút, những câu nói bâng quơ đầy ẩn ý. Tôi cố gạt đi, nghĩ rằng mình đang quá nhạy cảm vì mang thai.
Đêm hôm đó, Tuấn đi công tác xa. Căn nhà chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rít ngoài cửa sổ. Tôi đang nằm trong phòng thì nghe tiếng bước chân lảo đảo ngoài hành lang. Cửa phòng bật mở, Kiên bước vào, mùi rượu nồng nặc. Đôi mắt cậu ta đỏ ngầu, nụ cười méo mó. “Chị dâu, đêm nay chỉ có hai chúng ta thôi,” cậu ta lẩm bẩm, tiến lại gần tôi.
Tim tôi đập thình thịch, tay run rẩy nắm chặt chăn. Tôi hét lên, đẩy Kiên ra và chạy về phía bàn, nơi điện thoại đang nằm. “Đừng hòng!” tôi hét, bấm số cảnh sát. Nhưng chưa kịp kết nối, mẹ chồng tôi, bà Lan, lao vào phòng như một cơn lốc. Bà giật lấy điện thoại từ tay tôi, ánh mắt sắc lạnh. “Con không được làm lớn chuyện!” bà gằn giọng.
Tôi sững sờ. “Mẹ, Kiên định làm hại con! Mẹ không thấy sao?” Tôi hét lên, nước mắt trào ra. Nhưng bà Lan chỉ lắc đầu, kéo Kiên ra khỏi phòng. Chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi nghe tiếng động lớn từ phòng khách. Bố chồng tôi, ông Tùng, đang đập nát camera giám sát – thứ mà Tuấn lắp để đảm bảo an toàn cho tôi khi anh vắng nhà. Mảnh vỡ văng tứ tung, ông Tùng thở hổn hển, quay sang tôi với ánh mắt đầy đe dọa. “Không ai được biết chuyện này, hiểu chưa?”
Tôi hoảng loạn, không hiểu tại sao cả gia đình lại che giấu hành động của Kiên. Tôi cố giữ bình tĩnh, lùi lại và khóa cửa phòng, tim đập thình thịch. Đêm đó, tôi không ngủ, chỉ ngồi co ro trên giường, ôm bụng bầu, tự hỏi mình đã cưới nhầm vào gia đình nào.
Sáng hôm sau, Tuấn trở về. Tôi kể hết mọi chuyện, nước mắt không ngừng rơi. Tuấn nghe xong, mặt tái mét, nhưng thay vì giận dữ, anh lại im lặng một cách kỳ lạ. “Anh sẽ xử lý,” anh nói, giọng trầm đến đáng sợ. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không dám hỏi thêm.
Những ngày tiếp theo, không khí trong nhà ngột ngạt. Kiên biến mất, mẹ chồng không nói một lời, còn bố chồng thì tránh mặt tôi. Tuấn bắt đầu đi sớm về khuya, luôn lảng tránh khi tôi hỏi về Kiên. Một đêm, khi Tuấn ngủ say, tôi lén mở điện thoại của anh. Trong hộp thư, tôi tìm thấy một email từ một bệnh viện tư nhân, gửi từ vài tháng trước. Nội dung khiến tôi chết lặng: Kiên bị chẩn đoán mắc một chứng rối loạn tâm thần nghiêm trọng, có xu hướng bạo lực khi say rượu. Gia đình đã biết từ lâu nhưng giấu tôi, vì sợ tôi sẽ rời bỏ Tuấn.
Tôi run rẩy, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Nhưng điều kinh hoàng hơn là một tin nhắn Tuấn gửi cho mẹ chồng ngay sau đêm đó: “Mẹ yên tâm, con đã xử lý Kiên. Không ai biết đâu.” Tim tôi như ngừng đập. Xử lý? Tuấn đã làm gì với em trai mình?
Tôi quyết định đào sâu hơn, lén lục soát gara – nơi Tuấn hay lui tới những ngày qua. Trong một góc tối, tôi tìm thấy một chiếc vali cũ. Run rẩy mở ra, tôi không thấy thi thể hay bất kỳ dấu vết máu nào như tưởng tượng. Thay vào đó, là một xấp giấy tờ: giấy chuyển nhượng tài sản, hợp đồng giả mạo, và một lá thư tay của Kiên. Trong thư, Kiên viết rằng cậu ta đã phát hiện bố mẹ và Tuấn âm mưu chiếm đoạt tài sản thừa kế của cậu – phần đất lớn nhất của gia đình. Kiên giả say, cố tình gây rối với tôi để tạo cớ rời khỏi nhà, vì cậu biết gia đình sẽ che giấu hành động của mình để bảo vệ “bí mật lớn hơn”.
Hóa ra, Kiên không điên, cũng không định làm hại tôi. Cậu ta đang cố bảo vệ chính mình. Còn Tuấn, mẹ chồng, bố chồng – tất cả đều biết sự thật, nhưng họ chọn bảo vệ tài sản thay vì sự thật. Tôi ôm bụng bầu, nhận ra mình và con đang sống giữa một ổ rắn độc. Tôi phải làm gì đây, khi người chồng tôi yêu thương hóa ra là kẻ chủ mưu?