Sân bay quốc tế Cẩm Lâm – Viễn Khê, 7:38 sáng.
Trời mù nhẹ, đường băng ướt sau một đêm mưa. Dòng người đổ về khu vực xuất cảnh tấp nập, ai cũng bận rộn, ai cũng có nơi cần đến.
Ở cổng 17, Lữ Thục Anh – nữ tỷ phú nổi tiếng trong ngành năng lượng sạch – chuẩn bị khởi hành đến Thụy Sĩ để tham dự Diễn đàn Toàn cầu về Khí hậu. Bà xuất hiện đúng giờ, ăn mặc đơn giản nhưng sang trọng, tay cầm vali kéo màu bạc, ánh mắt sắc sảo như thường lệ. Đây là người phụ nữ đã làm nên cú lội ngược dòng trong ngành năng lượng sạch châu Á, và không ai dám coi thường bà.
Giữa dòng người đang xếp hàng, một bé gái chừng 10 tuổi, tóc cột gọn, mặc áo khoác mỏng màu xám, đứng khép nép bên ghế chờ gần cổng. Trong tay là một quyển sổ cũ và cây bút chì đã ngắn. Không ai chú ý đến em – cho đến khi em bước hẳn ra giữa lối đi.
“Cô ơi, đừng lên chuyến bay này! Làm ơn!”
Câu nói vang lên bất ngờ giữa không gian ồn ào. Một số người quay lại. Một nhân viên an ninh định bước tới thì cô bé đã quay sang nhìn thẳng vào Lữ Thục Anh.
“Cháu biết cháu nói kỳ lạ, nhưng cháu thực sự thấy điều gì đó không ổn. Đừng đi chuyến này. Làm ơn, hãy hoãn lại. Cô sẽ gặp chuyện nếu máy bay cất cánh.”
Lữ Thục Anh thoáng sững người.
“Cháu đang nói gì vậy? Cháu đi với ai? Ba mẹ cháu đâu?” – bà hỏi, không giấu được vẻ cảnh giác.
“Cháu không đi với ai. Cháu đến đây để tìm cô. Cháu… không biết tại sao, nhưng trong đầu cháu có một hình ảnh. Rất rõ. Cháu thấy cánh máy bay bị mất kiểm soát. Cháu thấy mọi người hoảng loạn. Cháu sợ lắm nên cháu phải đến đây. Cô đừng đi chuyến bay đó!”
Giọng cô bé run rẩy, ánh mắt thành khẩn đến mức khó có thể nghĩ là đang đóng kịch. Một hành khách gần đó bật cười nhẹ, nhưng nhân viên an ninh thì không.
“Xin quý khách lùi lại, chúng tôi sẽ xử lý tình huống này.” – một người nói, cố kéo cô bé ra một góc.
Lữ Thục Anh nhìn cô bé lần nữa. Không hiểu vì sao, bà cảm thấy bất an. Không phải vì một đứa trẻ nói linh tinh, mà vì ánh mắt ấy – như thể cô bé thực sự đã chứng kiến điều gì đó chưa xảy ra.
Bà quay sang trợ lý.
“Liên hệ với kỹ thuật. Tôi muốn kiểm tra lại toàn bộ chuyến bay.”
“Chị muốn hoãn lịch trình sao? Chuyến bay chỉ còn 25 phút nữa là cất cánh. Nếu không đi chuyến này, sẽ trễ diễn đàn.”
“Cứ làm đi.”
Trợ lý tái mặt, nhưng không dám phản đối. Cả nhóm rời khỏi hàng đợi. Nhân viên sân bay lập tức phối hợp, tiến hành rà soát máy bay theo quy trình kỹ thuật khẩn cấp.
8:21 sáng.
Kết quả kiểm tra khiến ai cũng lạnh gáy: một linh kiện trong hệ thống điều khiển cánh lái có dấu hiệu lỗi sản xuất – không được phát hiện trong kiểm tra định kỳ. Nếu máy bay cất cánh và vào giai đoạn ổn định, lỗi này có thể khiến phi công mất kiểm soát trong vài phút quan trọng.
Tuyến bay lập tức bị đình chỉ. Hành khách được chuyển sang cổng khác. Lữ Thục Anh, người vừa tránh khỏi một tai nạn không thể tưởng tượng, không nói gì – chỉ lặng lẽ tìm kiếm cô bé.
Nhưng cô bé đã biến mất.
Không ai thấy em rời đi. Camera an ninh cũng không ghi lại rõ nét. Hình ảnh mờ ảo duy nhất là bóng một đứa trẻ nhỏ lặng lẽ bước ra cửa phụ phía Đông, giữa hàng trăm người đang xáo trộn vì thay đổi chuyến bay.
Ba ngày sau.
Lữ Thục Anh xuất hiện trong một buổi họp báo tại Geneva. Khi được hỏi về lý do hoãn chuyến và thay đổi lịch trình vào phút chót, bà đáp ngắn gọn:
“Có những thứ không giải thích được bằng dữ liệu hay logic. Nhưng đôi khi, để tránh một thảm họa, chỉ cần lắng nghe – thật sự lắng nghe – một giọng nói tưởng chừng vô nghĩa.”
Tại Cẩm Lâm, người ta đặt một ghế đá nhỏ ở khu vực gần cổng 17, khắc dòng chữ:“Có những lời cảnh báo không đến từ hệ thống, mà đến từ lòng tin.”
Và từ đó, mỗi khi có ai nói đùa về “lời tiên tri ở cổng 17”, nhân viên sân bay chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Nhờ vậy mà không ai phải tiếc nuối.”