Ngày trước còn ở quê, bố mẹ tôi quý người hàng xóm sát vách như ruột thịt. Một lần thấy nhà họ xây nhà dở dang mà thiếu vốn, bố mẹ không đắn đo, mang hẳn 7 cây vàng đưa sang giúp, coi như tình nghĩa. Vì tin tưởng nhau nên chẳng ai ghi giấy tờ gì.
Ai ngờ, đến lúc gia đình tôi gặp khó khăn, bố mẹ sang xin lại số vàng để trang trải thì bà hàng xóm chép miệng lắc đầu:
– “Thôi, coi như tụi em vay mà chẳng trả nổi… Ở quê tình nghĩa, anh chị bỏ qua cho em nhé.”
Bố mẹ tôi uất ức lắm nhưng chẳng biết làm sao. Từ đó, tình làng nghĩa xóm coi như tan vỡ. Bực dọc, chúng tôi bán nhà chuyển đi nơi khác sinh sống, coi như cắt đứt hẳn.
Mười năm sau, một buổi chiều bất ngờ, tôi nhận được cuộc gọi của chính bà hàng xóm năm nào. Giọng bà run run, nghèn nghẹn như vừa khóc xong:
“Chị ơi… món nợ năm xưa… em phải nói cho chị biết một sự thật.”
Tôi chết lặng, tim đập dồn dập như sét đánh ngang tai. Cả gia đình lặng im nghe bà kể tiếp, và rồi chỉ sau một câu nói, tất cả chúng tôi bủn rủn rơi nước mắt, vội vã bắt xe về quê ngay trong đêm…
Hóa ra 7 cây vàng ấy không hề mất đi, cũng chẳng phải bà quỵt nợ, mà đã được chồng bà bí mật mang đi làm một việc liên quan trực tiếp đến sự an toàn và mạng sống của gia đình tôi năm đó.
Và điều chấn động hơn cả: ông ấy vừa mới qua đời, để lại một bức thư tuyệt mệnh, trong đó có nhắc đến tên của từng thành viên trong gia đình tôi, cùng một lời hẹn ước đã giữ kín suốt 10 năm qua…