“Mày không tin mẹ thì cứ để ý mà xem. Tao đi chợ, mấy bà bán cá cứ xì xào thấy con vợ mày lén lút vào nhà nghỉ Hoàng Hôn ở cuối phố. Mà tao nói thật, cái thai trong bụng nó chắc gì đã là của mày. Mày đi công tác triền miên, nó ở nhà mỡ treo miệng mèo, ai mà biết được…”
Những lời nói của mẹ như nọc độc ngấm dần vào đầu óc Tuấn. Vốn tính đa nghi, lại thêm việc vợ dạo này hay về muộn, lơ là chuyện chăn gối, Tuấn càng tin lời mẹ là thật. Anh nhìn cái bụng bầu 5 tháng của Thư – vợ anh, không còn thấy sự háo hức của một người sắp làm cha, mà chỉ thấy một nỗi ngờ vực đen tối.
Tuấn âm thầm cài định vị vào điện thoại của vợ. Anh muốn bắt tận tay, day tận trán để “con đàn bà lăng loàn” ấy không còn đường chối cãi.
Chiều thứ Bảy, điện thoại Tuấn báo ting một tiếng. Mở app định vị lên, máu trong người Tuấn sôi sùng sục. Chấm đỏ trên bản đồ đang nhấp nháy tại đúng địa chỉ mà mẹ anh từng nhắc tới: Nhà nghỉ Hoàng Hôn.
Cơn điên bốc lên tận não. Tuấn không lao đến ngay. Anh muốn sự trừng phạt này phải thật tàn khốc. Anh rút điện thoại, gọi cho bố mẹ vợ.
“Alo, bố mẹ đến ngay ngõ 135, đường X. Con có chuyện tày đình muốn thưa chuyện với bố mẹ. Con mời bố mẹ đến để chứng kiến con gái ngoan hiền của bố mẹ đang “dưỡng thai” kiểu gì. Bố mẹ không đến nhanh, con không chịu trách nhiệm về tính mạng của nó đâu”!
Nói rồi, Tuấn phóng xe như bay đến điểm hẹn. Anh hình dung ra cảnh mình sẽ đạp tung cửa, lôi đôi gian phu dâm phụ ra, ném trả Thư về cho bố mẹ cô ta trước sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ.
15 phút sau, bố mẹ Thư hớt hải chạy tới, mặt tái mét lo lắng. Vừa thấy họ, Tuấn cười khẩy: “Bố mẹ vào mà xem. Con gái bố mẹ đang hú hí với trai trong cái nhà nghỉ rẻ tiền này đây. Hôm nay con xin phép trả nó về nơi sản xuất”!
Không đợi bố mẹ vợ kịp phân bua, Tuấn hùng hổ lao lên tầng 2, đạp mạnh vào cánh cửa phòng 201: “Mở cửa! Con khốn nạn, mày ra đây cho tao”!
Cánh cửa bật mở. Nhưng người mở cửa không phải là Thư, mà là chủ nhà nghỉ, vẻ mặt hốt hoảng. Tuấn gạt phắt ông ta ra, xông thẳng vào trong: “Thư! Mày đâu rồi? Thằng bồ mày đâu”?
Tuấn sững lại.
Trong căn phòng chật hẹp, nồng mùi ẩm mốc, Thư đang ngồi bên mép giường. Nhưng không có gã đàn ông nào cả. Trên giường là một cô gái trẻ, tóc tai rũ rượi, mặt mũi bầm tím, đang co ro trong chăn, run lên bần bật.
Thư nhìn thấy Tuấn và bố mẹ mình, mặt cô cắt không còn giọt máu, vội vàng lấy thân mình che chắn cho người trên giường: “Anh… sao anh lại đến đây”?
Tuấn chưa kịp hiểu chuyện gì thì tiếng khóc nấc nghẹn ngào vang lên từ phía giường: “Anh Tuấn… cứu em… đừng đánh chị Thư”…
Tuấn chết lặng. Giọng nói này… Anh lao đến, giật phăng cái chăn ra. Người đang nằm đó là Lan – em gái ruột của Tuấn! Lan – đứa em gái mà cả nhà anh tưởng rằng đang đi xuất khẩu lao động bên Đài Loan sung sướng lắm, hàng tháng vẫn gửi tiền về cho mẹ anh đi đánh bài. Tại sao nó lại ở đây? Trong bộ dạng thân tàn ma dại thế này?
“Cái Lan? Sao mày”…
Thư òa khóc, ôm chặt lấy cô em chồng đang hoảng loạn: “Anh đừng hỏi nữa! Lan nó mới về được 2 tuần nay. Nó bị người ta lừa bán sang bên kia làm g::::::::::ái, bị đá:nh đ:ập d:ã m:an đến mức mang thai rồi bị sảy, nó trốn được về đây nhưng không dám về nhà”…
Tuấn như bị sét đánh ngang tai. Anh lắp bắp: “Sao… sao không về nhà? Sao em lại giấu anh”? Thư ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn thẳng vào Tuấn, giọng lạc đi vì uất ức:
“Về nhà ư? Anh có biết tại sao nó phải đi không? Là vì mẹ anh nợ nần cờ bạc, ép nó đi để lấy tiền trả nợ! Nó gọi điện về cầu cứu mẹ, mẹ bảo “Mày ráng mà làm gửi tiền về, về bây giờ tao chết cho mày xem”. Nó sợ mẹ, nó không dám về. Em tình cờ gặp nó ngất xỉu ngoài bến xe, em phải lén đưa nó vào đây, giấu anh, giấu mẹ để chăm sóc nó.
Tiền em đi làm thêm, tiền em bán cả dây chuyền cưới… là để mua thuốc, mua cơm cho nó. Vậy mà… vậy mà anh với mẹ lại nghĩ em đi ngoại tình”?
Tuấn nhìn xuống bàn. Trên đó là hộp cơm bụi đang ăn dở và vỉ thuốc giảm đau. Không có nhân tình nào cả. Chỉ có người vợ bụng mang dạ chửa của anh, đang lén lút cưu mang đứa em gái ruột thịt của anh, trong khi anh và mẹ thì đang bận rộn với những nghi ngờ đê hèn.
Bố vợ Tuấn nãy giờ đứng im lặng, giờ mới bước tới. Ông không mắng chửi, chỉ nhìn Tuấn bằng ánh mắt thất vọng cùng cực.
“Anh Tuấn ạ. Con gái tôi, tôi nuôi dạy nó biết thương người, biết trọng tình nghĩa. Nó sợ anh khó xử giữa mẹ và em gái, nên nó âm thầm chịu đựng. Còn anh, chưa rõ trắng đen đã định gọi chúng tôi đến để “làm nhục” nó. Hôm nay, cái mặt già này của tôi đúng là ê chề thật, nhưng không phải vì con gái tôi hư, mà vì tôi đã gả nó nhầm chỗ”!
Bố vợ quay sang Thư: “Thư, thu dọn đồ đạc. Cả cái Lan nữa, về nhà bố. Nhà mình nghèo nhưng không để con cái phải chui lủi trong cái nhà nghỉ thế này”.
Lan bám chặt lấy tay chị dâu, khóc nức nở. Tuấn đứng trơ ra giữa phòng, tay chân thừa thãi, cổ họng nghẹn đắng không thốt nên lời. Hình ảnh định vị “nhà nghỉ” mà anh từng đắc ý coi là bằng chứng, giờ đây hóa thành bản án lương tâm quất mạnh vào mặt anh.
Anh quỳ sụp xuống, nắm lấy tay vợ: “Thư ơi… anh sai rồi… anh xin lỗi”…
Thư gạt tay chồng ra, đỡ Lan đứng dậy. Cô nhìn anh, ánh mắt nguội lạnh:
Anh về hỏi lại mẹ anh xem, số tiền hàng tháng bà nhận được là từ đâu. Còn đứa con trong bụng em, anh nghi ngờ nó không phải con anh thì tốt nhất, anh không xứng đáng làm bố nó.
Thư dìu Lan bước ra khỏi cửa, theo sau là bố mẹ vợ. Tuấn vẫn quỳ đó, trong căn phòng nhà nghỉ tồi tàn, tiếng còi xe ngoài phố vọng vào inh ỏi, nhưng trong tai anh chỉ còn văng vẳng tiếng thì thầm độc địa của mẹ: “Mày xem lại đi…”
Hóa ra, người cần xem lại, chính là anh.

