Nhà tôi ở tổ 5, khu Phố Núi Lộc Thanh, ai cũng biết con dâu tôi – Thư – vốn nghiện mua sắm. Tháng nào cũng tay xách nách mang, mua cái váy giảm giá, đôi giày flash sale, hay thậm chí cả mớ đồ linh tinh chẳng ai dùng đến.
Hôm đó, Thư nói đưa hai đứa sinh đôi Tin – Tít, mới 4 tuổi, lên phố mua đồ siêu thị. Tôi đang rửa rau dưới bếp thì nghe tiếng chân lạch cạch cùng tiếng túi nilon sột soạt.
Thư bước vào với… bốn cái túi lớn, mắt sáng rỡ:
“Con mua được đồ đang sale mạnh lắm mẹ ơi!”
Tôi hỏi:
“Rồi hai đứa đâu?”
Thư đứng sững.Cái nụ cười tắt hẳn.Mặt nó chuyển sang trắng bệch như vừa bị rút sạch máu.
Nó lắp bắp:
“Con… con để tụi nhỏ đứng ngoài cửa hiệu giày… rồi… rồi con đi qua shop bên cạnh… Trời ơi!”
Tôi chụp lấy chìa khóa xe máy:
“Lên xe! Mau!”
Cả nhà chạy tán loạn.Ông nội gọi điện liên tục cho bảo vệ chợ trung tâm.Thư ngồi sau xe, khóc nấc thành tiếng:
“Mẹ ơi… con chỉ định vào xem tí thôi… con quên mất…”
Tôi quát lớn:
“Im đi mà nhớ xem tụi nhỏ đứng đâu!”
Tới phố chính, đúng là chỗ hiệu giày, chỉ còn mỗi đôi dép trẻ con bị đá lệch sang một bên. Không thấy bóng dáng Tin – Tít đâu.
Tôi như muốn quỵ xuống.Thư ôm mặt gào lên:
“Con giet con rồi mẹ ơi!”
Khoảng 10 phút sau, khi cả nhà gần như ngã quỵ vì tuyệt vọng, thì thấy chị Ngân hàng xóm hớt hải chạy về, thở không ra hơi:
“Chị… chị… hai đứa… ở chỗ em… Em tưởng chị gửi nên em dẫn về!”
Mọi người như bị ai giật đứng dậy.
Chị Ngân kể trong trạng thái còn run bần bật:
“Em đang đi lấy đồ ngoài phố thì thấy hai đứa đứng sát mép đường, một thằng khóc, một thằng kêu ‘mẹ ơi’. Em tưởng mẹ nó vào mua đồ gần đó nên em dắt tụi nó về nhà trọ trước để không bị thất lạc. Em còn định chạy qua báo chị mà chưa kịp thì… trời đất ơi!”
Thư nghe xong quỵ hẳn xuống đất, ôm lấy hai con khóc nức nở:
“Ôi trời ơi… mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi hai đứa…”
Không có bắt cóc.Không có kẻ xấu.Chỉ là một phút lơ đễnh… và suýt nữa thành chuyện không thể cứu vãn.
Từ hôm đó, Thư bỏ hẳn thói quen đi mua sắm “quên thời gian”.Đi đâu cũng nắm chặt tay hai con như sợ tuột mất.
Còn tôi, mỗi lần nhớ lại đôi dép nhỏ bị bỏ lại trước cửa hàng giày, tim vẫn thót lên một nhịp.
Có những thứ mua bao nhiêu cũng được – nhưng một phút lơ đãng với con cái có thể trả giá bằng cả cuộc đời.

