Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Bà cụ 83 tuổi ngồi bên nền nhà ngập đến đầu gối, ôm khung ảnh chồng đã khuất

Bà cụ 83 tuổi ngồi bên nền nhà ngập đến đầu gối, ôm khung ảnh chồng đã khuất

Thanh Thanh 10 Tháng 10, 2025

Bà cụ Tám, 83 tuổi, sống trong căn nhà gỗ lụp xụp bên dòng sông Cửu Long, nơi nước lũ hàng năm lưu lượng về như một vị khách không mời. Căn nhà nhỏ, xây dựng từ thời gian bà còn trẻ, giờ đã nghiền nát, tường cho vay lỗ hổng, tôn sùng lỗ chỗ. Nhưng bà Tám không rời đi. “Đây là nhà của ông Tám, tôi không được bỏ,” bà nói, mỗi khi con cháu hòa bà tăng lên thị trấn. Trong căn nhà ấy, vật quý giá nhất của bà là khung ảnh ông Tám – người chồng đã khuất hai mươi năm trước. Khung ảnh cũ kỹ, gỗ tám đã bong tróc, nhưng gương mặt ông trong ảnh vẫn rõ nét, ánh mắt hiền từ như nhìn bà.

Bà Tám sống một mình. Con cái bà, ba người con trai, đều đã lập nghiệp ở thành phố phố, lạ lùng khi về thăm. Họ gửi tiền hàng tháng, nhưng bà chỉ dùng để mua bình, còn lại cửa hàng kỹ thuật trong hộp sắt dưới gầm giường. “Tiền không mua được ký ức,” bà nói. Mỗi sáng, bà lau khung ảnh, nhẹ nhàng nhẹ nhàng, kể cho ông Tám nghe chuyện làng chuyện xóm. “Ông ơi, hôm nay cá dưới sông nhiều lắm, mà tôi già rồi, không nền lưới được nữa,” bà cười, xương sỏi.

Làng bà ở, làng Cái Đôi, là một vùng trũng ở miền Tây. Mỗi mùa lũ, nước sông dâng cao, dòng nước vào nhà cửa, ruộng vườn. Dân làng quen rồi, họ kê đồ lên cao, chuẩn bị zig, sống chung với lũ. Nhưng năm 2025, lũ lụt bất ngờ. Tháng Mười, nước dâng nhanh, mạnh hơn mọi năm. Dân làng Giải thoát, nhưng bà tám nhất quyết không đi. “Tui ở đây với ông Tám. Nước lên thì lên, tôi chịu được,” bà nói với anh Tư, trưởng xóm, khi anh đến thuyết phục.

Một buổi chiều mưa tầm tầm, nước lũ bắt đầu dòng vào làng. Chỉ trong vài giờ, con đường đất trước nhà bà Tám đã ngập sâu. Nước dày, cuốn theo lá cây, rác, tràn vào sân, rồi len qua khe cửa. Bà Tám vẫn bình thản, ngồi trên chiếc ghế đám mây cũ, ôm khung ảnh ông Tám. “Ông ơi, nước lại vô rồi, nhưng tôi vẫn giữ được di ảnh của ông,” bà thì thầm, tay vuốt ve khung ảnh như sợ nước cuốn mất.

Anh Tư, thấy tình hình nguy cấp, đạp xe đến nhà bà. “Bà Tám, đi với tôi đi! Nước này không đùa được đâu, dự báo lũ lớn lắm!” Bà Tám lắc đầu: “Tui ở đây cả đời, lũ lụt nào tôi có qua. Cậu về lo cho nhà cậu đi.” Anh Tư bất lực, để lại một bao bình và ít đồ khô, rồi chèo dăm đi. Nhưng anh không yên tâm, gọi điện cho anh Hai, con trai cả của bà Tám, ở Sài Gòn. “Anh Hai, về gấp đi, bà không chịu di tản, nước ngập tới đầu gối rồi!”

Anh Hai, một doanh nhân bận rộn, nghe tin thở thu thập công việc. Anh gọi cho hai em trai, chào cả nhà về làng ngay. Nhưng đường về quê bị ngập, cầu nhỏ dẫn vào làng đã một đoạn. Anh Hải đã thuê một chiếc bất động sản, cùng hai em nước nước về nhà mẹ. Khi họ đến, trời đã tối tăm, nước ngập đến ngang lễ hội. Bà Tám vẫn ngồi đó, trên chiếc mây, ôm khung ảnh, nước ngập đến đầu gối. “Mấy đứa trẻ về làm chi? Tui ổn mà,” bà nói, giọng yếu ớt nhưng cương quyết.

Anh Hải quỳ xuống, nước lạnh giảm qua quần: “Mẹ, đi với con. Nhà này không được nữa!” Nhưng bà tám chỉ lắc đầu, ôm chặt khung ảnh: “Đây là nhà của ba phản bây giờ. Tui không đi đâu.” Anh Ba, con trai út, nóng tính,kích lên: “Mẹ cứng đầu quá! Để khung ảnh đó lại, mời con mua cái mới!” Bà tám trừng mắt: “Mày sơn nói vậy? Đây là ông nội hiện bây giờ, là linh hồn nhà này!” Không có khí cụ trong căn nhà nhỏ căng thẳng như dây đàn.

Đêm đó, lũ lụt càng dữ dội. Nước làm cao, cuốn trôi bàn, xoong nội dung. Căn nhà rung lên từng thời vì dòng nước thấm. Anh Hải và các em cố gắng xây dựng một cái kệ tạm thời để kê đồ, nhưng bà Tám vẫn không rời bỏ. “Mẹ, ít nhất đưa ra khung ảnh ở đây, hãy giữ cho!” anh Hai nài hoa. Bà Tám lắc đầu: “Không, tôi phải giữ. Đây là lời hứa với ông.”

Cả ba người đang dần dần. “Lời hứa gì mẹ?” anh Tư, con trai thứ hai, hỏi. Bà Tám im lặng, mắt nhìn xa xăm. Nước ngập vẫn dâng cao, giờ đã ngập đến cơ đùi. Anh Hải không chịu nổi, quỳ xin: “Mẹ, nói đi! Chuyện gì mà mẹ tiền mạng thế này?” Cuối cùng, bà Tám thở dài, giọng chạy: “ Bỏ, để tôi kể. Nhưng bây giờ phải hứa, không được vô địch ông.”

Bà bắt đầu kể. Hai mươi năm trước, khi ông Tám còn sống, ông không chỉ là một người đánh cá bình thường. Ông từng là một tay buôn lậu khét tiếng ở vùng sông nước này. Ông Tám buôn thuốc lá, rượu ngoại, đôi khi cả vàng, qua những chuyến xuồng lén lút giữa đêm. Bà Tám biết, nhưng bà không ngăn, vì ông làm vậy để nuôi gia đình, để các con được học hành. Nhưng một đêm, ông Tám bị bắt. Để thoát tội, ông khai ra một người bạn thân, ông Sáu, khiến ông Sáu bị tù mười năm. Ông Sáu, trước khi bị bắt, nguyền rằng sẽ trả thù gia đình ông Tám.

Sau vụ đó, ông Tám bỏ nghề, sống lương thiện, nhưng ông mang nỗi day dứt suốt đời. Trước khi qua đời vì bệnh phổi, ông nắm tay bà, dặn: “Bà giữ khung ảnh này. Bên trong có thứ quan trọng, là cách tui chuộc lỗi với ông Sáu. Đừng để ai lấy, kể cả lũ cuốn.” Bà Tám hứa, và hai mươi năm qua, bà giữ khung ảnh như báu vật, bất chấp mọi lời khuyên dọn đi.

Anh Hai và các em nghe mà chết lặng. “Thứ quan trọng là gì, mẹ?” anh Tư hỏi. Bà Tám lắc đầu: “Tui không mở ra, vì ông dặn chỉ được mở khi ông Sáu trở về.” Nhưng bà chưa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên. Một cây cột nhà gãy, nước lũ tràn vào mạnh hơn. Anh Ba hét lên: “Mẹ, không kịp nữa! Đưa khung ảnh đây, tụi con cứu mẹ trước!” Bà Tám ôm chặt khung ảnh, nước mắt chảy dài: “Không, tui không bỏ ông!”

Đúng lúc đó, một chiếc xuồng máy khác xuất hiện. Một người đàn ông già, tóc bạc trắng, bước xuống. “Bà Tám, là tôi, Sáu đây!” – giọng ông Sáu vang lên, khàn đặc. Cả nhà sững sờ. Ông Sáu, người mà cả làng tưởng đã chết trong tù, giờ đứng trước mặt họ.

Ông Sáu kể, ông được thả sớm vì cải tạo tốt, nhưng không về làng vì hận ông Tám. Ông lang thang khắp nơi, sống đời ẩn dật. Gần đây, nghe tin làng Cái Đôi sắp ngập lũ, ông quyết định trở về, muốn gặp bà Tám lần cuối để hóa giải ân oán. Ông biết về khung ảnh, vì ông Tám từng gửi thư xin lỗi, hứa sẽ chuộc lỗi bằng một món quà đặc biệt giấu trong đó.

Bà Tám, dù yếu, vẫn run run đưa khung ảnh cho ông Sáu. “Ông mở đi. Tui giữ nó hai mươi năm, vì ông Tám dặn là cho ông.” Nước lũ vẫn dâng, nhưng cả nhà im lặng, nhìn ông Sáu tháo khung ảnh. Bên trong, ngoài tấm ảnh, là một mảnh giấy cũ, ghi tọa độ một mảnh đất ở thị trấn. Ông Tám, trước khi mất, đã mua mảnh đất đó dưới tên ông Sáu, như một cách chuộc lỗi. Giá trị mảnh đất giờ lên đến hàng tỷ đồng.

Ông Sáu bật khóc, quỳ xuống trước bà Tám: “Tui hận ông Tám bao năm, nhưng hóa ra ông ấy không quên tui.” Bà Tám mỉm cười, giọng yếu ớt: “Ông ấy sai, nhưng ông ấy hối lỗi. Giờ ông về, tui yên tâm rồi.” Nước lũ vẫn xiết, nhưng cả nhà vội vàng đưa bà Tám và ông Sáu lên xuồng, rời khỏi căn nhà đang chìm dần.

Bà Tám được đưa lên thị trấn, sống cùng anh Hai. Căn nhà gỗ bị lũ cuốn trôi, nhưng bà không tiếc. “Tui giữ được lời hứa với ông Tám, vậy là đủ,” bà nói. Ông Sáu dùng mảnh đất để xây một ngôi trường nhỏ ở làng, đặt tên là “Trường Tám Sáu”, như cách để cả hai người bạn hóa giải hận thù. Con cháu bà Tám, từ đó, thường xuyên về thăm bà, không còn để bà sống cô đơn.

Lũ rút, làng Cái Đôi tăng hồi sinh. Nhưng câu chuyện về bà Tám, khung ảnh, và bí mật của ông Tám trở thành huyền thoại. Nó nhắc nhở mọi người rằng, trong dòng nước lũ của cuộc đời, tình nghĩa và sự thất bại luôn là thứ quý giá nhất, đáng để chứa hơn bất kỳ tài sản nào.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Lên thành phố trông cháu, mẹ chồng muốn được trả lương 3 triệu/tháng, tôi liền biếu 500 triệu và mặc kệ bà tự về quê. Ai ngờ tối ấy nhận tin động trời… – News

Lên thành phố trông cháu, mẹ chồng muốn được trả lương 3 triệu/tháng, tôi liền biếu 500 triệu và mặc kệ bà tự về quê. Ai ngờ tối ấy nhận tin động trời… – News

Cả lớp chê bé gái lớp 3 có mùi hôi, khi cô giáo phát hiện ra lý do và gọi cảnh sát trong hoảng loạn

Cả lớp chê bé gái lớp 3 có mùi hôi, khi cô giáo phát hiện ra lý do và gọi cảnh sát trong hoảng loạn

HOT NEWS

  • Chồng tôi nhập viện ở Sài Gòn. Con gái kéo tôi trốn trong tủ quần áo. Một y tá lạ bước vào, ôm chồng tôi và nói với con bé: “Mẹ cháu là tôi.” Trái tim tôi vỡ nát. Tôi định quay lưng bỏ đi. Nhưng đúng khoảnh khắc ấy công an xuất hiện.
    Chồng tôi nhập viện ở Sài Gòn. Con gái kéo tôi trốn trong tủ quần áo. Một y tá lạ bước vào, ôm chồng tôi …
  • Cụ bà 78 tuổi đột nhiên bán hết đất đai, tuyên bố lên thành phố ở với cháu nào ngờ 1 tháng sau
    Cụ bà 78 tuổi đột nhiên bán hết đất đai, tuyên bố lên thành phố ở với cháu nào ngờ 1 tháng sau
  • Con gái 10 tuổi cứ về từ nhà nội là khóc nấc, tôi giấu máy ghi âm và sốc nặng khi nghe sự thật
    Con gái 10 tuổi cứ về từ nhà nội là khóc nấc, tôi giấu máy ghi âm và sốc nặng khi nghe sự thật
  • “Nhà nó ở vùng sâu vùng xa, được con trai mình khác gì vớ cục vàng. Thế này là tốt lắm rồi!”
    “Nhà nó ở vùng sâu vùng xa, được con trai mình khác gì vớ cục vàng. Thế này là tốt lắm rồi!”
  • Đêm đó, tôi hả hê đưa bồ về, trong bụng nghĩ chắc chả ai dám nói gì. Nhưng chỉ vài tiếng sau, tôi chết đứng
    Đêm đó, tôi hả hê đưa bồ về, trong bụng nghĩ chắc chả ai dám nói gì. Nhưng chỉ vài tiếng sau, tôi chết đứng
  • Năm 2015, mẹ tôi qua đời, cha dượng nuôi tôi ăn học thành bác sĩ
    Năm 2015, mẹ tôi qua đời, cha dượng nuôi tôi ăn học thành bác sĩ
  • Chồng bỏ vợ bị UT gi;ai đ;oạn c;uối cặp bồ với bạn thân của vợ, ngày vợ m;ất chồng s;ững người khi luật sư đọc di chúc ..
    Chồng bỏ vợ bị UT gi;ai đ;oạn c;uối cặp bồ với bạn thân của vợ, ngày vợ m;ất chồng s;ững người khi luật sư đọc …
  • Không biết làm sao, nên anh chọn cách đóng hai vai? Vừa làm chồng tôi, vừa lén lút làm cha thằng bé?
    Không biết làm sao, nên anh chọn cách đóng hai vai? Vừa làm chồng tôi, vừa lén lút làm cha thằng bé?
  • Ngày tôi biết mình mang thai, mẹ anh mang 2 tỷ đến yêu cầu chia tay, tôi ôm cục tiền bỏ đi mà không nói lời nào
    Ngày tôi biết mình mang thai, mẹ anh mang 2 tỷ đến yêu cầu chia tay, tôi ôm cục tiền bỏ đi mà không nói …

Bài viết mới

  • Lũ lụt khiến gia đình tôi ở Thanh Hóa mất trắng, bố vợ từ Hà Nội gọi điện mắng tôi té tát vì không lo được cho con gái ông, nhìn thấy thứ ở trong thùng xốp ông gửi vào tôi cùng vợ khóc ng-ất
    Lũ lụt khiến gia đình tôi ở Thanh Hóa mất trắng, bố vợ từ Hà Nội gọi điện mắng tôi té tát vì không lo …
    Buổi tối thứ ba sau lũ, mùi bùn non còn …
  • Tháng nào tôi cũng đưa cho vợ 150 triệu đồng nhưng cô ấy lại không mấy vui vẻ, hóa ra là bởi…
    Tháng nào tôi cũng đưa cho vợ 150 triệu đồng nhưng cô ấy lại không mấy vui vẻ, hóa ra là bởi…
    Mỗi đầu tháng, tôi lại đặt lên mặt bàn gỗ …
  • Ngày ký đơn ly hôn, chồng tôi cười đắc ý vì giành được 2/3 tài sản. Tôi không lấy được nhà, không lấy được xe, con cũng không có quyền nuôi
    Ngày ký đơn ly hôn, chồng tôi cười đắc ý vì giành được 2/3 tài sản. Tôi không lấy được nhà, không lấy được xe, …
    Hôm ký đơn ly hôn, trời Hà Nội mưa tầm …
  • Từ ngày về nhà chồng, tôi luôn cảm thấy một điều gì đó… không bình thường.
    Từ ngày về nhà chồng, tôi luôn cảm thấy một điều gì đó… không bình thường.
    “Trên Người Mẹ Chồng Luôn Có Mùi Lạ, Tôi Đưa …
  • Tôi bối rối, chưa kịp trả lời thì Mai đã lên tiếng, giọng yếu ớt: “Anh… anh đụng xe tụi tôi… chân tôi đau lắm… chắc gãy rồi…
    Tôi bối rối, chưa kịp trả lời thì Mai đã lên tiếng, giọng yếu ớt: “Anh… anh đụng xe tụi tôi… chân tôi đau lắm… …
    Đêm Sài Gòn mưa lất phất, không khí lành lạnh …
  • Bố tôi 70 tuổi, vẫn chăm đi karaoke, một lần đi theo, tôi suýt ngất khi thấy những gì đang diễn ra sau cánh cửa
    Bố tôi 70 tuổi, vẫn chăm đi karaoke, một lần đi theo, tôi suýt ngất khi thấy những gì đang diễn ra sau cánh cửa
    Bố tôi 70 tuổi, vẫn chăm đi kara–oke, một lần …
  • Bỏ 100 triệu cưới vợ, nhưng đêm tân hôn, bố chồng tôi đã làm một hành động khó tin: ông ấy ôm gối ra sofa ngủ. Sáng hôm sau, ông còn trả vợ mới về nhà ngoại.
    Bỏ 100 triệu cưới vợ, nhưng đêm tân hôn, bố chồng tôi đã làm một hành động khó tin: ông ấy ôm gối ra sofa …
    Giỗ đầu của mẹ tôi, không khí trong nhà không …
  • Cả họ nhà trai bỏ về giữa lễ cưới vì phát hiện bố mẹ cô dâu “nhà làm nghề nhặt rác” – ngay lúc ấy…
    Cả họ nhà trai bỏ về giữa lễ cưới vì phát hiện bố mẹ cô dâu “nhà làm nghề nhặt rác” – ngay lúc ấy…
    Dưới ánh nắng vàng rực của một buổi sáng mùa …
  • Cô giáo Hạnh, một người phụ nữ ngoài ba mươi, vốn có trực giác khá nhạy bén. Hạnh để ý đến một người đàn ông dáng vẻ lúng túng bước vào lớp, nói là đến đón con gái. Thoáng qua, cô thấy có gì đó không đúng nên đi theo
    Cô giáo Hạnh, một người phụ nữ ngoài ba mươi, vốn có trực giác khá nhạy bén. Hạnh để ý đến một người đàn ông …
    Người cha đón con gái từ nhà trẻ, trực giác …
  • Bị mẹ chồng tát 3 cái, chồng còn hùa theo: “Không vợ này thì vợ khác, mẹ chỉ có một mà thôi”, tôi quệt nước mắt, âm thầm làm một việc khiến cả nhà chồng trở thành vô gia cư…
    Bị mẹ chồng tát 3 cái, chồng còn hùa theo: “Không vợ này thì vợ khác, mẹ chỉ có một mà thôi”, tôi quệt nước …
    Bị mẹ chồng t//át 3 cái, chồng còn hùa theo: …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]