Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Đi ăn ốc với bạn, tình cờ thấy chồng dắt bồ đi vào khách sạn nhưng tôi giả vờ nhắm mắt làm ngơ dù cơn ghen đã lên đến đỉnh điểm. Về đến nhà vẫn cơm nước đề huề cho các con, tối vẫn đi tập yoga cho dáng đẹp, rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon. Tưởng chừng chính thất sẽ thất sủng nhưng đêm hôm đó tự dưng chồng lại mò về rồi tái mặt khi nhận tin sét đánh..

Đi ăn ốc với bạn, tình cờ thấy chồng dắt bồ đi vào khách sạn nhưng tôi giả vờ nhắm mắt làm ngơ dù cơn ghen đã lên đến đỉnh điểm. Về đến nhà vẫn cơm nước đề huề cho các con, tối vẫn đi tập yoga cho dáng đẹp, rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon. Tưởng chừng chính thất sẽ thất sủng nhưng đêm hôm đó tự dưng chồng lại mò về rồi tái mặt khi nhận tin sét đánh..

Thanh Thanh 29 Tháng 7, 2025

“Có những nỗi đau không cần khóc. Có những vết thương không cần băng bó. Và có những sự thật, phụ nữ chọn cách im lặng để mạnh mẽ hơn.”

Tối thứ Bảy, tôi mặc chiếc váy suông màu kem, buộc tóc gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng rồi dắt xe ra khỏi cổng. Thảo – cô bạn thân từ thời đại học, vừa nhắn “Tao đang thèm ốc, đi không?”, tôi gật đầu cái rụp. Mấy tháng rồi tôi đâu còn thời gian tụ tập. Bữa cơm, giấc ngủ, công việc, con cái… mọi thứ cứ vắt kiệt tôi từng chút một. Nhưng tôi vẫn ổn. Tôi phải ổn.

Gặp nhau ở quán ốc quen trong hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Trãi, hai đứa vừa ngồi xuống thì trời đổ mưa rả rích. Cơn mưa Sài Gòn ào đến rồi tạnh, như lòng người đôi khi cũng đến rồi đi vội vã. Chúng tôi vừa ăn vừa kể chuyện linh tinh, toàn những chuyện cũ kỹ và vô thưởng vô phạt, như cách bạn bè giữ nhau qua những ngày đời quá mỏi.

9 giờ hơn, khi đang tính kêu thêm đĩa nghêu hấp sả, tôi với Thảo nghe tiếng xe thắng gấp trước khách sạn mini đối diện bên kia đường. Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tay ôm eo một cô gái váy ngắn, vừa bước xuống khỏi chiếc ô tô quen thuộc. Tôi thoáng thấy bóng dáng quen lắm, tim tôi như có ai bóp nghẹt.

Không thể nhầm được. Đó là chồng tôi – Minh.

Cô gái đi bên cạnh trẻ hơn tôi, tóc uốn xoăn, dáng người nhỏ nhắn, lưng trần lộ rõ hình xăm con bướm sau gáy. Họ không vội vã nhưng cũng chẳng e dè. Anh ấy bước vào khách sạn như thể nơi đó đã quá quen thuộc.

Tôi chết lặng.

“Trời ơi… có phải chồng mày không đó?” – Thảo thốt lên, tay cô ấy đặt lên tay tôi như một cái níu kéo tỉnh táo.

Tôi gật đầu, nuốt xuống cơn tức nghẹn họng. Bên trong ngực mình như có ai cào cấu, tim đập dồn dập. Nhưng mặt tôi thì bình thản đến kỳ lạ. Không khóc, không la, không làm ầm lên. Tôi chỉ… ngồi đó, mắt dán chặt vào cánh cửa kính khách sạn khép lại sau lưng họ.

“Tao có nên qua không?” – Tôi hỏi Thảo, câu hỏi vô nghĩa vì chính tôi đã biết câu trả lời.

“Không. Mày không nên.” – Thảo nói, và tôi thở dài.

Tôi ăn thêm vài con ốc, miệng đắng nghét. Một người phụ nữ biết chồng ngoại tình, nhưng vẫn bình thản nhai từng con ốc, thì trong lòng cô ấy chắc đã không còn gì để sợ nữa.

Về đến nhà, tôi vẫn đi ngang phòng khách, hỏi han con trai lớn bài vở thế nào, dặn con gái út đừng xem YouTube quá khuya. Vào bếp, tôi hâm lại thức ăn cho bữa tối anh ấy chưa về ăn. Tôi không đập bể cái tô nào, cũng không lôi điện thoại gọi hỏi “Anh đang ở đâu?”, càng không dằn vặt bản thân rằng có phải tôi quá tệ để bị phản bội.

Tôi đã thấy rồi. Thấy tận mắt.

Nhưng tôi không hành xử như cách đàn bà thường thấy trong phim. Tôi không muốn gào khóc ngoài khách sạn, không muốn biến mình thành trò cười giữa đêm. Tôi là mẹ của hai đứa trẻ, là trụ cột của một gia đình vẫn đang chạy đều. Tôi chọn cách giả vờ nhắm mắt.

Tối hôm đó, tôi vẫn đi tập yoga. Dáng tôi cần đẹp – không phải để giữ chồng – mà để giữ mình. Tôi không cần anh ta thấy tôi trẻ hơn, thon thả hơn, xinh hơn. Tôi cần bản thân cảm thấy tôi xứng đáng hơn chính cái nỗi đau mà tôi đang chịu đựng.

11 giờ đêm. Tôi nằm trong phòng, lướt Facebook xem vài video nhảm nhí, mắt lim dim chờ giấc ngủ đến thì tiếng cổng mở. Tiếng động cơ xe quen thuộc. Anh ấy về. Bình thường là 9 giờ, hôm nay là gần nửa đêm.

Cửa phòng mở. Anh ngó vào, hỏi nhẹ:

“Em ngủ chưa?”

Tôi lắc đầu.

“Bữa nay trễ, công việc rối quá.” – Anh nói, mắt không nhìn tôi.

Tôi chỉ “Ừ” một tiếng, không hỏi thêm. Anh tắm nhanh rồi lên giường, nằm sát mép bên kia. Khoảng cách giữa hai đứa là cái gối ôm lớn, là hàng vạn câu hỏi chưa được nói ra.

Tôi vẫn quay lưng lại, nhắm mắt. Nhưng tôi không ngủ.

2 giờ sáng. Tôi vẫn tỉnh. Cơn giận trong tôi lặng dần nhưng chưa nguôi. Tôi nghe tiếng chuông điện thoại anh rung nhẹ, rồi lướt mắt qua màn hình từ khe hở chiếc gối ôm.

Một tin nhắn từ số lạ:

“Anh ngủ chưa? Em vừa về tới. Lần sau mình đặt phòng khác nha, chỗ đó hơi chật.”

Lòng tôi lạnh ngắt. Cơn buồn nôn trào lên tận cổ. Nhưng tôi không động đậy. Tôi vẫn nằm im, mắt mở trân trong bóng tối.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, vẫn chuẩn bị bữa sáng như thường lệ. Khi anh ngồi vào bàn ăn, tôi đặt trước mặt anh một phong bì nhỏ. Anh nhìn tôi, khó hiểu.

“Tặng anh nè.” – Tôi cười nhạt.

Trong phong bì là bản sao giấy đặt lịch khám tổng quát của tôi, có kèm thêm lịch hẹn gặp luật sư tư vấn ly hôn. Dưới cùng là tờ giấy xét nghiệm máu mới nhất của tôi – âm tính với tất cả các bệnh lây qua đường tình dục – và mảnh giấy ghi:

“Em không giận. Em chỉ muốn biết, anh có còn định làm người tử tế với em thêm lần nào nữa không?”

Anh ấy tái mặt.

Tôi quay đi, bước ra khỏi cửa.

Anh cầm tờ giấy trong tay, môi mím chặt. Không nói gì. Không một lời xin lỗi, không cả một ánh mắt níu kéo. Tôi nhìn thấy một người đàn ông bị vạch trần, nhưng lại không đủ dũng khí để đối diện.

Tôi cũng không đợi. Tôi đi thẳng ra khỏi nhà, bước lên xe máy, đến thẳng văn phòng luật sư mà tôi đã hẹn trước.

Luật sư là một phụ nữ trung niên, gọn gàng và điềm tĩnh, sau khi nghe tôi kể, bà hỏi một câu khiến tôi khựng lại:

“Chị có thực sự muốn ly hôn, hay chị chỉ đang phản kháng?”

Tôi ngồi lặng. Tôi không chắc. Lúc tôi đưa anh tờ giấy, tôi không mong được tôn trọng nữa. Tôi chỉ muốn anh biết rằng tôi biết. Tôi muốn anh biết: tôi không ngu, không yếu đuối, và không dễ bị xem thường.

Tôi ra về mà không ký bất cứ đơn nào.

Trưa hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của anh:

“Anh xin lỗi. Tối mình nói chuyện được không?”

Tôi không trả lời. Nhưng tôi biết, cuộc đối thoại ấy là cần thiết – không phải để cứu vãn, mà để kết thúc hoặc bắt đầu một điều gì khác.

Tối đến, sau khi hai đứa trẻ đã ngủ, tôi ngồi ở phòng khách. Anh bước xuống, ngồi đối diện, không còn cái vẻ điềm nhiên như mọi khi. Trong mắt anh có chút ngượng ngùng, chút hối hận, và có lẽ… sợ.

“Anh sai. Không có gì để biện minh cả.” – Anh bắt đầu.

Tôi im lặng.

“Cô ta là đồng nghiệp. Mọi thứ… bắt đầu từ vài buổi đi công tác. Anh nghĩ đó là cảm nắng. Nhưng rồi mọi thứ đi xa hơn. Anh không ngờ em biết.”

Tôi bật cười – một nụ cười mỉa mai chính mình:

“Không ngờ? Anh nghĩ em là kiểu phụ nữ gì? Anh tưởng em lo cơm nước, con cái, việc nhà… thì mù quáng à?”

Anh cúi đầu.

“Anh muốn chấm dứt rồi. Em… có thể cho anh một cơ hội không?”

Tôi ngước nhìn anh, cố phân tích trong đầu người đàn ông này rốt cuộc còn lại bao nhiêu phần thật lòng và bao nhiêu phần chỉ là nỗi sợ mất mát. Đàn ông ngoại tình, phần nhiều không vì không còn yêu vợ, mà vì nghĩ vợ sẽ luôn ở đó. Mãi ở đó.

Tôi nói, giọng bình thản như đang đọc báo:

“Tha thứ không khó. Nhưng anh đừng nghĩ em quên. Em sẽ không bao giờ quên.”

Anh gật đầu.

Tôi tiếp:

“Muốn quay lại thì anh phải thay đổi. Không phải bằng lời hứa. Bằng hành động. Em sẽ không nhắc lại chuyện cũ – nhưng anh phải sống sao để chuyện mới không bao giờ xảy ra nữa.”

Anh nhìn tôi, lần đầu tiên như người đàn ông ngày xưa tôi từng yêu – không phải chồng, không phải cha của con tôi – mà là người đàn ông biết trân trọng một người phụ nữ trưởng thành.

Tôi đứng dậy:

“Còn nếu anh không chắc… thì cứ đi. Em không níu. Nhưng lần này, em sẽ là người ký đơn trước.”

Từ hôm đó, anh thay đổi thật. Không quá nhanh, không màu mè. Nhưng tôi thấy được: anh về nhà đúng giờ, anh chủ động chia sẻ việc nhà, hỏi han con cái, kể tôi nghe những thứ vụn vặt trong ngày mà trước đây anh chẳng bao giờ bận tâm. Anh xin chuyển phòng làm việc, tránh tiếp xúc trực tiếp với cô gái kia. Có lần tôi vô tình nghe lén được anh nói với đồng nghiệp trong điện thoại:

“Tôi sai rồi. Tôi đang sửa. Cô ấy không bỏ tôi là điều may mắn nhất đời tôi.”

Tôi không vui mừng. Tôi chỉ thấy bình yên hơn một chút.

Một tối, khi đang ngồi chải tóc cho con gái, con bất ngờ hỏi:

“Mẹ ơi, sao dạo này ba hay nhìn mẹ vậy? Ba thương mẹ lại rồi hả?”

Tôi cười. Một nụ cười mặn chát.

“Ba chưa bao giờ hết thương mẹ. Chỉ là ba quên cách thể hiện. Và mẹ thì học lại cách yêu bản thân trước khi yêu ai khác.”

Con bé chưa hiểu hết, nhưng cũng gật gù, quay lại với mái tóc rối bù và con búp bê trong tay.

Gương đã vỡ. Tôi biết. Dù có lành lại thì cũng còn vết. Nhưng tôi không còn đau như ngày đầu nữa. Không còn ấm ức tự hỏi “Tôi đã làm gì sai?”. Bởi tôi nhận ra – nhiều khi sự phản bội không đến từ lỗi của một người, mà từ sự chủ quan, ích kỷ và thiếu kiểm soát của người kia.

Tôi không chắc chúng tôi sẽ sống với nhau đến cuối đời. Nhưng tôi chắc một điều: kể từ khoảnh khắc tôi chọn giả vờ nhắm mắt, là lúc tôi đã mở mắt ra cho chính mình.

“Sự tha thứ không phải là yếu đuối, mà là lựa chọn của người đủ mạnh để bước tiếp mà không mang theo những mảnh vỡ.”

Prev Article
Next Article

Related Articles

Người phụ nữ ngày nào cũng lên đồi thắp nhang cho chồng đã mất, suốt 15 năm trời không b-ỏ một ngày – cho đến ngày sang cát cho chồng

Người phụ nữ ngày nào cũng lên đồi thắp nhang cho chồng đã mất, suốt 15 năm trời không b-ỏ một ngày – cho đến ngày sang cát cho chồng

Cô dâu đang làm lễ thì nhìn thấy người đầu tiên ngồi giữa hàng ghế quan khách đã chết đuối cách đây 2 năm, nào ngờ 3 ngày sau cả làng đứng kín sân khóc hết nước mắt vì nhận được tin…

Cô dâu đang làm lễ thì nhìn thấy người đầu tiên ngồi giữa hàng ghế quan khách đã chết đuối cách đây 2 năm, nào ngờ 3 ngày sau cả làng đứng kín sân khóc hết nước mắt vì nhận được tin…

HOT NEWS

  • Lúc hấp hối gần đất xa trời vợ mới nói có cả 5 tỷ đồng, tôi mở cờ trong bụng lao như bay về nhà lục sổ tiết kiệm nhưng nào ngờ vừa mới mở tủ ra, ào xuống người tôi chính là thứ vừa hôi vừa tanh, hóa ra…
    Lúc hấp hối gần đất xa trời vợ mới nói có cả 5 tỷ đồng, tôi mở cờ trong bụng lao như bay về nhà …
  • Xưa là gái còn nguyên nhưng tôi vẫn chấp nhận lấy người 1 đời vợ để có nhà cửa sẵn, bao năm đi chợ cũng chắt bóp được 3 tỷ tiết kiệm
    Xưa là gái còn nguyên nhưng tôi vẫn chấp nhận lấy người 1 đời vợ để có nhà cửa sẵn, bao năm đi chợ cũng …
  • Không muốn nhìn mặt bố chồng nên 2 vợ chồng đành nhắm mắt đưa cho mẹ chồng vay 2 tỷ để bà đồng ý cho ra ở riêng, đến ngày cần xin lại mua nhà thì “ối dồi ôi” bà ta lật mặt
    Không muốn nhìn mặt bố chồng nên 2 vợ chồng đành nhắm mắt đưa cho mẹ chồng vay 2 tỷ để bà đồng ý cho …
  • Năm tôi lên bảy thì cha tôi lấy vợ, “dì ghẻ” mắt sắc lẹm như dao bổ cau, cảnh phân biệt đối xử con riêng con chung khiến tôi không chịu được mà bỏ nhà ra đi
    Năm tôi lên bảy thì cha tôi lấy vợ, “dì ghẻ” mắt sắc lẹm như dao bổ cau, cảnh phân biệt đối xử con riêng …
  • Khi biết mục đích bố mẹ tôi lặn lội đường xa đến chơi, mẹ chồng liền đổi ngay thái độ, còn ra một điều kiện vô cùng oái oăm.
    Khi biết mục đích bố mẹ tôi lặn lội đường xa đến chơi, mẹ chồng liền đổi ngay thái độ, còn ra một điều kiện …
  • Thế là tôi lại phải thẳng thắn “nhờ” bà mua thêm đồ ăn nhưng lúc nào bà cũng “ờ” nhưng không bao giờ mua thêm cái gì,
    Thế là tôi lại phải thẳng thắn “nhờ” bà mua thêm đồ ăn nhưng lúc nào bà cũng “ờ” nhưng không bao giờ mua thêm …
  • Anh sẽ cưới em, không phải vì trách nhiệm, anh muốn làm bố đứa trẻ này, và muốn em làm vợ anh
    Anh sẽ cưới em, không phải vì trách nhiệm, anh muốn làm bố đứa trẻ này, và muốn em làm vợ anh
  • Công an điều tra vụ nghi vợ tiễn chồng ở Phú Thọ
    Công an điều tra vụ nghi vợ tiễn chồng ở Phú Thọ
  • “Di chúc gì mà lạ vậy? 40 tỷ cho từ thiện, chỉ cho mày cái xe máy? Chắc mày giấu giếm gì rồi!”
    “Di chúc gì mà lạ vậy? 40 tỷ cho từ thiện, chỉ cho mày cái xe máy? Chắc mày giấu giếm gì rồi!”

Bài viết mới

  • Ông nội chăm cháu gái 10 tuổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều kỳ quái khi sang chơi, bà liền gọi 113 gấp…
    Ông nội chăm cháu gái 10 tuổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều kỳ quái khi sang chơi, bà liền gọi 113 …
    Trong con ngõ nhỏ ngoại thành, ai cũng biết ông …
  • Mẹ kế khiến bố mẹ tôi tan vỡ, 20 năm sau mẹ tôi lại tặng bà ấy một căn nhà
    Mẹ kế khiến bố mẹ tôi tan vỡ, 20 năm sau mẹ tôi lại tặng bà ấy một căn nhà
    Năm tôi 7 tuổi, gia đình tôi tan vỡ. Tôi …
  • Thấy mẹ tát vợ đến bật máu miệng, chồng mặc vợ nằm đó rồi đem thứ này xuống khiến bà chết sững…
    Thấy mẹ tát vợ đến bật máu miệng, chồng mặc vợ nằm đó rồi đem thứ này xuống khiến bà chết sững…
    Thấy mẹ t///át vợ đến bật m////áu miệng, chồng m/ặc …
  • Ngay cái ngày bố dẫn bạn gái về ra mắt, cô ấy đã bước vào bàn thờ của mẹ và nói câu “em sẽ thay chị tiêu tiền của anh”, rồi những ngày sau đó…
    Ngay cái ngày bố dẫn bạn gái về ra mắt, cô ấy đã bước vào bàn thờ của mẹ và nói câu “em sẽ thay …
    Ngay hôm bố dẫn người phụ nữ ấy về, tôi …
  • Trong một chuyến từ thiện, vị chủ tịch đã gặp một ông lão nghèo. Một câu nói bất ngờ từ ông đã khiến anh vỡ òa và bật khóc nức nở khi nhận ra ông là…
    Trong một chuyến từ thiện, vị chủ tịch đã gặp một ông lão nghèo. Một câu nói bất ngờ từ ông đã khiến anh vỡ …
    Những cơn gió sớm mai thổi qua cánh đồng ven …
  • Mẹ kế không cho con ăn sáng, đến bữa chỉ cho con 2 nửa bát cơm
    Mẹ kế không cho con ăn sáng, đến bữa chỉ cho con 2 nửa bát cơm
    ‘Bức tâm thư’ của bé trai ở Hà Nội kể …
  • Nhốt vợ sắp sinh vào kho đông lạnh -20 độ để bảo vệ tiểu tam, chồng không ngờ lại tự đào huyệt chôn mình…
    Nhốt vợ sắp sinh vào kho đông lạnh -20 độ để bảo vệ tiểu tam, chồng không ngờ lại tự đào huyệt chôn mình…
    Nh/ốt vợ sắp sinh vào kho đông lạnh -20 độ …
  • Bố ơi! Đêm đó con đã chứng kiến điều kinh khung xảy ra
    Bố ơi! Đêm đó con đã chứng kiến điều kinh khung xảy ra
    Bố ơi — con phải kể tiếp một điều kinh …
  • Đêm tân hôn, nhìn thấy chỗ đó của chồng, tôi run rẩy biết lý do nhà chồng tặng biệt thự 20 tỷ để cưới cô osin nghèo như tôi…
    Đêm tân hôn, nhìn thấy chỗ đó của chồng, tôi run rẩy biết lý do nhà chồng tặng biệt thự 20 tỷ để cưới cô …
    Đêm t/ân hô/n, nhìn thấy ch///ỗ đ///ó của chồng, tôi …
  • Ngày tôi biết mình mang thai, mẹ anh mang 2 tỷ đến yêu cầu chia tay, tôi ôm cục tiền bỏ đi mà không nói lời nào
    Ngày tôi biết mình mang thai, mẹ anh mang 2 tỷ đến yêu cầu chia tay, tôi ôm cục tiền bỏ đi mà không nói …
    Tôi chưa từng nghĩ rằng bác sĩ đỡ đẻ cho …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]