Được bố mẹ vợ cho đất xây nhà, chồng lên giọng bảo kh.ông ở rể nhưng ngay sau đó anh ta cúi gằm m.ặt khi nghe tôi nói 1 câu

‘Nói về phần ứng xử với bố mẹ vợ, chồng em kém lắm. Anh ấy gia trưởng bảo thủ, l.úc nào cũng coi nội là nhất, n.goại chỉ đá đưa…’, người vợ kể.

Phụ nữ lấy chồng kh.ông sợ nghèo, kh.ông sợ khổ, chỉ sợ lấy phải người gia trưởng vô tâm. Bởi s.ống cạnh người chồng như vậy, họ kh.ông cảm nhận được sự chia sẻ, tôn trọng từ phía bạn đời. Từ đó họ luôn cảm thấy cô đơn, lạc lõng bên chính người bạn đời của mình.

Cũng vì quá ngột ngạt với anh chồng gia trưởng , mới đây một người vợ đã lên mạng xã hội than thở: “Sau cưới, vì chưa có điều kiện nên hai vợ chồng em vẫn phải s.ống chung với bố mẹ chồng . Có điều nhà chồng em chật, đông anh em, s.inh hoạt khá bất tiện.

Đợt em b.ầu bí, vợ chồng ở tận tầng 4 áp mái nóng kinh. Nhiều khi bí bích quá, em cũng muốn ra ngoài thuê trọ nhưng mẹ chồng lại thương bảo ra ngoài kh.ông ai chăm ăn uống nên bà kh.ông cho ra. Bố mẹ chồng em tuy kinh tế kh.ông khá g.iả nhưng được cái s.ống t.ình cảm.

Ảnh minh họa

Ngược lại chồng em thì vô tâm kinh khủ.ng. Vợ chửa mà anh coi như kh.ông, chẳng bao giờ nấu được cho bát cháo hay giặt đỡ chậu quần áo. Thi thoảng mẹ chồng em cũng góp ý, giục anh phải đỡ vợ nhưng anh gạt phăng bảo kh.ông bao giờ có chuyện đàn ông l.àm việc nhà.

Nói về phần ứng xử với bên n.goại, chồng em kém lắm. Anh ấy gia trưởng bảo thủ, l.úc nào cũng coi nội là nhất, n.goại chỉ gọi là đá đưa. Mỗi lần về nhà vợ chỉ nằm khểnh xem tivi, tới bữa ngồi dậy ăn. Anh nói rể là khách, nhiều l.úc chán em kh.ông buồn nói lại.

Thấy con g.ái chuẩn bị s.inh mà chỗ ở chật quá, bố mẹ đ.ẻ em thương hại, cho vợ chồng miếng đất cạnh nhà ông bà, rộng 70m vuông để xây nhà ở riêng cho thoải mái. Ấy thế mà chồng em dở giọng bảo: ‘Nếu ông bà thích cứ cho t.iền m.ặt. Đằng này cho đất sát nhà, bắt anh s.ống trên đất nhà vợ cũng khác gì ở rể, cả đời mang tiếng ăn nhờ ở đậu nhà n.goại. Anh tỉnh lắm, kh.ông dễ bị l.ừa đâu’.

Nghe chồng nói, em ức kh.ông chịu được, cảm giác anh s.ống vô ơn, nông cạn với bên n.goại vô cùng. Bực lên em nói thẳng: ‘Bố mẹ em phải dành dụm cả đời mới mua được mảnh đất ấy, thương vợ chồng mình ở chật chội ông bà mới cho. Anh kh.ông biết ơn còn nói ra được mấy lời thiếu suy nghĩ ấy.

Về phần bố mẹ em, họ gả con g.ái đi chỉ mong em được s.ống hạnh phúc, thoải mái. Chưa bao giờ họ cần hay ép buộc anh phải ở rể nên anh có tỉnh hay kh.ông cũng kh.ông ai l.ừa anh hết. Còn nếu anh thấy mình có đủ lực mua đất mua nhà thì t.ốt quá, em càng mừng. Đất đó cứ để bố mẹ em l.àm khoản phòng thân”.

Nghe vợ nói, lão lặng im luôn kh.ông p.hản bác lại được lời nào. Cộng thêm mẹ anh đi ngang qua phòng, nghe hết chuyện bà vào mắng té tác bảo anh có lớn kh.ông có kh.ôn, suy nghĩ bảo thủ. Ở đâu cũng vẫn phải có trách nhiệm b.áo hiếu bố mẹ hai bên như nhau. S.ống gần bên nào cũng t.ốt, cấm phân biệt nội n.goại.

Bà phân tích g.iảng g.iải cho một l.úc, chồng em nghe vẻ hiểu ra vấn đề mới bắt đầu vâng dạ. Em thì im lặng kh.ông nói gì. Tới đêm, con ngủ rồi anh mới quay sang ô.m vợ nhận sai rồi bảo để sáng mai chở vợ sang trình bày rõ ràng, xin đất ông bà, cuối năm xây nhà.

Ảnh minh họa

Hiện tại chúng em cũng ra ở riêng được hơn năm rồi. Được ở trên đất rộng, kh.ông gian s.inh hoạt thoải mái, đã thế gần sát vách nhà ông bà n.goại được ông bà chăm lo cho đủ thứ từ trông con, tới trông nhà, chồng em chẳng sướng rơn, mới thấm thía lời vợ nói”.

Thực tế có rất nhiều người còn giữ lối suy nghĩ bảo thủ rằng đàn ông kh.ông s.ống trên đất nhà vợ, ở rể là “chó chui gầm chạn”. Tuy nhiên, thực tế bố mẹ nào cũng thương con. Dù là nội hay n.goại cũng đều muốn những điều t.ốt nhất cho con cháu mình nên việc các chàng rể phân biệt nhà n.goại nhà nội rất dễ dẫn tới mâu thuẫn vợ chồng.

Thế nên muốn giữa hạnh phúc gia đình cả 2 bên đều phải vun vén những mối quan hệ chung, hướng tới 1 đại gia đình đoàn kết, hạnh phúc.