Mẹ chồng tôi đang trong giai đoạn cuối của bệnh tật, da vàng cạch, người gầy yếu, những ngày cuối đời của bà đã đến gần. Bà quyết định gọi các con về để chia tài sản, mong muốn mọi chuyện được giải quyết trước khi ra đi. Anh cả nhận căn nhà mặt phố trị giá 20 tỷ, còn vợ chồng tôi chỉ được cho vài bộ nữ trang bạc ta cũ rích, chẳng đáng là bao.
Sau khi mẹ chồng qua đời, mọi thứ dường như lắng xuống. Anh cả từng mơ ước đến một cuộc sống mới với căn nhà được thừa kế, nhưng chẳng bao lâu sau, làm ăn thất bát liên miên. Cuộc sống gia đình anh dần trở nên khó khăn, và cuối cùng, anh phải chấp nhận bán căn nhà để trả nợ.
Chuyện không có gì đáng ngạc nhiên cho đến khi anh mang sấp giấy tờ nhà đất đi công chứng. Cả gia đình bàng hoàng khi phát hiện ra rằng không chỉ có căn nhà trị giá 20 tỷ, mà còn gánh thêm 100 tỷ tiền nợ của mẹ chồng đã để lại. Những khoản nợ không ai biết tới, giấu kín dưới lớp vỏ bề ngoài của sự thành công và giàu có.
Nỗi thất vọng và tức giận tràn ngập. Anh cả, người từng tự hào về di sản được thừa kế, giờ phải đối mặt với món nợ khổng lồ. Tôi thấy mình thật may mắn khi không bị cuốn vào cái vòng xoáy này, nhưng lòng không khỏi chua chát. Có phải bà đã tính toán hết mọi thứ? Hay chỉ đơn thuần là sự lừa dối trong cuộc sống?
Gia đình giờ phải đối mặt với sự thật phũ phàng. Tiền bạc và tài sản chẳng thể mua được sự bình yên. Chúng tôi buộc phải tìm cách giải quyết nợ nần, đồng thời hàn gắn mối quan hệ gia đình đã bị rạn nứt. Một bài học đắt giá, rằng di sản không chỉ là tài sản vật chất, mà còn là những gì chúng ta để lại trong trái tim người khác.