Ở một khu dân cư nhỏ yên bình trong thành phố, có một chú chó tên Mực. Nó không có chủ, nhưng lại quen mặt với cả khu xóm. Mỗi sáng, Mực đi một vòng quanh phố, được người này cho ít cơm, người kia vuốt ve vài cái. Nó sống lặng lẽ, không phá phách, không gây sự. Với người lớn, Mực là “con chó hoang hiền nhất xóm”. Với đám trẻ con, nó là “người bạn có mặt đúng giờ mỗi giờ tan học”.
Thế rồi, một ngày, Mực bắt đầu có một hành động khiến mọi người chú ý: cứ đúng 4 giờ chiều, nó ra ngồi trước một miệng cống cũ ở đầu hẻm, ngồi yên, bất động, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nắp sắt gỉ màu đen. Ngày nào cũng vậy, không trễ phút nào. Mưa cũng như nắng.
Ban đầu ai cũng tưởng nó thấy chuột. Một số người còn nói đùa: “Chắc dưới đó có kho báu!”. Nhưng rồi thời gian trôi qua, hành động của Mực không thay đổi, sự kiên trì kỳ lạ của nó khiến vài người trong xóm bắt đầu để ý. Tuy nhiên, chẳng ai thực sự nghĩ đến chuyện gì nghiêm trọng. Một con chó nhìn cái cống, thì có gì đâu?
Cho đến một ngày mưa lớn.
Cơn mưa như trút khiến khu phố bắt đầu ngập. Người dân lo dọn đồ đạc, che chắn trước nhà. Còn Mực – như mọi hôm – vẫn đến đúng giờ, ngồi trước miệng cống, ướt sũng, lạnh run, nhưng mắt vẫn không rời khỏi nắp cống đó. Hình ảnh chú chó co mình run rẩy dưới mưa, vẫn kiên quyết không rời đi khiến ông Năm – một bảo vệ trong xóm – thấy lạ. Ông cầm cây sắt ra tính mở nắp cống cho nước thoát, và cũng tò mò xem dưới đó có gì khiến Mực canh giữ như thế.
Ông Năm vừa nạy nắp lên được một nửa thì bỗng lùi lại hoảng hốt. Một bàn tay nhỏ thò lên từ dưới cống – run rẩy, gầy guộc, bám chặt vào mép miệng cống như đang cố gắng thoát ra. Rồi cả cánh tay, rồi khuôn mặt – một đứa bé, ướt sũng, tái nhợt, run lẩy bẩy, ngước nhìn mọi người bằng ánh mắt sợ hãi.
Cả khu phố chết lặng.
Sau một thoáng bàng hoàng, mọi người chạy đến. Có người lấy áo khoác cho em bé, có người chạy đi gọi công an. Đứa bé không nói nổi một câu, chỉ ôm chặt lấy người đầu tiên cúi xuống kéo em lên. Mực đứng gần đó, không sủa, chỉ bước lại liếm nhẹ bàn tay em – như thể nó đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, danh tính em bé được xác nhận. Em tên Tâm, sáu tuổi, bị mất tích cách đây đúng ba tháng. Gia đình đã báo công an, tìm kiếm khắp nơi nhưng không có manh mối nào. Không ai ngờ em lại ở ngay dưới lòng cống trong khu dân cư này.
Tâm kể rằng em bị một người đàn ông dụ dỗ khi đang chơi ở công viên gần nhà, rồi bị đưa đến nhốt trong một hầm cống cũ được che kín bằng nắp sắt. Ban đầu, người đó thỉnh thoảng quay lại cho em ít thức ăn, sau thì biến mất. Mỗi ngày, em gõ vào thành cống, mong ai đó nghe thấy. Nhưng khu vực đó ít người qua lại, lại ồn ào tiếng xe, chẳng ai phát hiện. Ngoại trừ Mực.
Người ta thắc mắc: sao Mực không sủa? Sao không hú lên báo động?
Có thể, theo bản năng, Mực từng thấy kẻ xấu ra vào miệng cống. Nó hiểu có gì đó nguy hiểm, và nếu gây tiếng động, kẻ đó có thể quay lại, làm hại đứa bé. Hoặc có thể, Mực đã từng sủa. Nhưng chẳng ai quan tâm một con chó sủa cạnh miệng cống. Khi tiếng sủa không giúp được gì, Mực chuyển sang cách duy nhất còn lại: ngồi đó, mỗi ngày, đúng giờ, canh chừng, không rời.
Không tiếng sủa nào vang lên. Chỉ có ánh mắt, sự kiên trì, và lòng trung thành.
Mực đã làm điều mà con người không làm được: nhận ra có điều bất thường, và không bỏ cuộc.
Vài ngày sau, cảnh sát bắt được thủ phạm – là một người từng làm công nhân vệ sinh, quen thuộc với hệ thống cống ngầm và từng bị điều tra vì hành vi lạ. Hắn đã rời khỏi khu vực trước khi bị nghi ngờ.
Tâm được đoàn tụ với gia đình. Còn Mực – tất nhiên – không còn là chó hoang. Gia đình Tâm xin nhận nuôi nó. Ngay cả chính quyền địa phương cũng đến thăm, gửi thư cảm ơn và trao tặng danh hiệu “chú chó anh hùng”.
Từ một con chó hoang vô danh, Mực trở thành biểu tượng của sự trung thành và lòng kiên nhẫn. Không ai còn gọi nó là “con chó hoang” nữa. Với mọi người, Mực là ân nhân.
Và với riêng Tâm, Mực là lý do em còn sống.