Lần đầu tôi ra mắt nhà bạn gái, dù đã chuẩn bị tươm tất, ăn mặc gọn gàng, lễ phép, nhưng vừa ngồi xuống chưa ấm ghế, bố cô ấy đã đảo mắt từ đầu đến chân rồi buông một câu cay chát:
“Đàn ông đàn ang gì mà chỉ đi bốc vác trong kho hàng, con tôi lấy cậu thì chỉ có khổ cả đời!”
Tôi cứng họng, nhìn sang bạn gái – cô ấy mặt đỏ bừng, cố nắm tay tôi động viên. Mẹ cô ấy thì ngồi im lặng, chỉ nhấp trà, không nói gì.
Vài ngày sau, tôi bị chặn liên lạc. Cô ấy chỉ nhắn vỏn vẹn:
“Bố em không đồng ý… cho em thời gian.”
Tôi không trách. Tôi hiểu, tôi không có học vị, không công ty riêng, không chức danh hào nhoáng – chỉ có một thân lực lưỡng, 10 năm làm bốc vác rồi gom góp từng đồng mở được một xưởng nội thất nhỏ, chưa có biển hiệu nhưng làm ăn uy tín.
Ba tháng sau, tôi và cô ấy âm thầm đăng ký kết hôn. Gia đình cô không biết. Cho đến ngày tổ chức lễ cưới chính thức, chúng tôi quyết định tổ chức đơn giản, nhưng đầy đủ nghi lễ. Tôi không thuê xe sang, không váy cưới trăm triệu. Tôi chỉ nói một câu với vợ:
“Để anh tự lo phần sính lễ – đơn giản nhưng đủ để họ hiểu.”
Hôm đó, bố mẹ vợ đứng trước cổng, vẫn bĩu môi khi thấy tôi bước xuống từ xe tải chở hàng. Nhưng khi 3 chiếc xe tải tiếp theo lùi vào sân, tất cả khách mời đều xôn xao.
Từng kiện nội thất được khuân xuống: bộ salon gỗ hương 300 triệu, giường tủ nguyên khối đặt theo phong cách châu Âu, bàn ăn 12 ghế khảm trai tỉ mỉ, kèm theo 1 chiếc két sắt to… và 1 bản hợp đồng.
Mẹ cô dâu mặt tái nhợt. Bố cô dâu trố mắt.
Tôi quay lại, bình thản nhìn bố vợ tương lai và nói:
“Toàn bộ số này là hàng đặt riêng cho biệt thự đang xây của vợ chồng tôi ở ngoại ô. Nhưng nay tôi gửi tặng lại ông bà – coi như quà sính lễ… từ một thằng ‘đi bốc vác’. À, trong két kia là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đứng tên vợ tôi – món quà cưới duy nhất tôi chuẩn bị.”
Khách mời chết lặng. Nhà gái cúi gằm mặt. Bố cô ấy im lặng suốt buổi lễ, đến cuối cùng mới bước đến gần tôi, rót một ly rượu, lặng lẽ nói:
“Tôi xin lỗi. Đúng là… tôi đã nhìn sai người.”
Tôi không đáp. Vì lúc đó, tay vợ tôi siết chặt tay tôi, ánh mắt ngấn lệ nhưng đầy tự hào. Và thế là đủ.