Từ ngày lấy chồng, mỗi ngày tôi chỉ được phát đúng 100 nghìn đồng để đi chợ, chi tiêu tằn tiện đến mức nhìn mâm cơm còn thấy tủi. Nhiều hôm chỉ dám mua mớ rau, vài con cá nhỏ, nhìn cảnh nhà chồng ăn uống mà nước mắt cứ chực rơi.
Đến hôm mẹ chồng từ quê lên, tôi mừng thầm trong bụng, nghĩ chắc nay được chồng nới tay đôi chút để làm mâm cơm tươm tất. Quả nhiên, hôm đó chồng cho thêm… 50 nghìn. Tôi mừng rỡ, lén đi mua thêm mấy món rau, ít thịt để bày biện cho “đầy đặn”, mong mẹ chồng nhìn vào thấy tôi cũng biết vun vén, giữ thể diện cho gia đình.
Cơm canh vừa dọn ra, chưa kịp mời mọc gì thì chồng tôi mặt đỏ gay, bất ngờ lao đến đạp tung cả mâm cơm. Tô canh văng tung tóe, đĩa rau bay xuống nền nhà, thức ăn bắn khắp chỗ. Anh ta gằn giọng:
– “Tôi cho tiền thế nào thì tiêu thế ấy! Ai cho cô tự ý mua thêm? Cô muốn phung phí để tôi vác nợ à?”
Tôi đứng chết lặng, tay run bần bật, mắt ngấn lệ. Không khí trong nhà căng thẳng đến nghẹt thở. Tôi vừa xấu hổ, vừa uất nghẹn, chỉ muốn ôm mặt bỏ chạy.
Và đúng lúc ấy… mẹ chồng tôi đập mạnh tay xuống bàn, đứng dậy chỉ thẳng vào mặt con trai, giọng rắn như thép:
– “Từ nay, tôi cấm cậu giữ tiền nữa! Đồng tiền tôi vất vả tích cóp bao năm không phải để nuôi một thằng đàn ông hẹp hòi, bạo ngược như cậu. Lương lậu của cậu, từ tháng này trở đi, tôi sẽ đưa thẳng cho nó (ý chỉ tôi) quản!”
Cả nhà chết sững. Chồng tôi tím tái mặt mày, cứng họng không nói nổi một câu.
Mẹ chồng tiếp tục, giọng đầy giận dữ nhưng cũng chan chứa thương cảm nhìn về phía tôi:
– “Con dâu tôi có tội tình gì mà phải chịu cảnh này? Tôi còn sống ngày nào, cậu không được phép coi thường vợ như vậy nữa. Nếu không nghe… ra khỏi cái nhà này đi!”
Không khí im phăng phắc. Tôi run rẩy ngẩng đầu, nước mắt rơi lã chã, không ngờ trong khoảnh khắc ấy chính mẹ chồng – người mà tôi từng lo sợ khó tính – lại trở thành chỗ dựa duy nhất đứng ra bảo vệ tôi.