Trời mưa lâm thâm trong buổi chiều đám tang, những dải khăn trắng ướt lả tả theo từng cơn gió. Tùng đứng ở cổng nhà vợ cũ, tay run nhẹ. Bốn năm rồi anh mới dám bước vào nơi này—nơi từng là gia đình, là niềm tin, là nơi anh đã bỏ lại người phụ nữ từng gọi anh bằng chồng.
Anh đến vì nghe tin mẹ vợ cũ qua đời sau cơn bạo bệnh. Và anh đến vì… lương tâm anh không cho phép mình thờ ơ. Nhưng anh không ngờ, số phận đã chờ anh ở đây. Tùng vừa bước vào sân thì một đứa bé trai chừng ba tuổi từ đâu chạy lao đến, vấp vào chân anh rồi ngã nhào. Tùng cúi xuống đỡ: “Con có đau không?”
Đứa bé ôm đầu, ngẩng mặt lên… Ánh mắt đen láy. Sống mũi cao. Chiếc lúm đồng tiền sâu bên má phải. Tùng chết lặng. Gương mặt ấy… Y hệt anh lúc nhỏ. Tim anh thắt lại, còn đôi chân thì mềm đi như không đứng vững.
Đứa bé nhìn anh chăm chú, đôi mắt mở to: “Chú ơi… sao chú giống con vậy?”. Câu nói ấy như một nhát dao xoáy vào ngực Tùng. Một người dì họ vội chạy lại bế đứa bé: “Bin! Con chạy linh tinh là ngã đấy!”. Rồi bà ta nhìn Tùng, ánh mắt thoáng ngập ngừng: “Anh… anh là Tùng phải không?”. Tùng gật nhẹ, mắt vẫn dán chặt vào đứa trẻ. “Nó… con… con ai vậy?” – Tùng hỏi, giọng khàn đặc.
Dì họ mím môi, thở dài, rồi quay đi, để lại Tùng với hàng trăm câu hỏi nổ tung trong đầu.
Trong gian nhà phủ khăn trắng, Hà – vợ cũ của Tùng – đang đốt nén nhang cuối cho mẹ. Khuôn mặt cô gầy đi, đôi mắt sưng và ướt. Khi thấy Tùng, cô thoáng khựng lại, nhưng chỉ gật đầu lạnh nhạt: “Anh đến rồi thì… thắp nén nhang cho mẹ.”
Tùng run tay cắm cây nhang vào bát, khói bay lên cay mắt anh không rõ vì khói hay vì đau. Anh quay sang Hà, cố giữ bình tĩnh: “Đứa bé… ngoài sân… là con ai?”
Hà đứng im vài giây rồi đáp:— “Con tôi.”— “Tôi hỏi rõ hơn. Cha đứa bé là ai?”Hà ngẩng lên nhìn anh. Ánh mắt cô lạnh đến mức khiến anh nghẹn lại:— “Cha nó… từng là người đàn ông rất tệ.”
Tim anh chao đảo.— “Hà… đứa bé đó… nó giống tôi đến mức…”Hà cười nhạt:— “Vậy anh nghĩ sao?”
Một tiếng sấm nổ giữa trời, như giáng thẳng vào ngực anh.Anh lắp bắp:— “Hà… đó… là… con anh?”Hà gật đầu, nhẹ nhưng như nhát búa nện xuống đất:— “Phải. Là con chung của chúng ta.”
Không khí trong phòng tang như đông lại. Tùng thấy tai ù đi, mọi thứ xung quanh mờ dần. Con của anh. Đứa con mà anh đã chờ suốt bảy năm. Đứa con vì không có, anh đã nghe lời mẹ tìm mọi cách ly hôn Hà để cưới người khác.
Anh đã kí vào đơn ly hôn. Anh đã để Hà rời đi giữa mưa, với câu nói lạnh lùng của mẹ anh: “Nhà tôi không chứa người đàn bà không biết đẻ.”. Và anh—anh đã im lặng. Anh đã để cô ra khỏi cuộc đời, mang theo đứa con đang thành hình mà anh không hề biết.
Tùng run rẩy:— “Sao… sao em không nói cho anh?”Hà nhìn anh như nhìn một người lạ:— “Anh nghĩ mẹ anh sẽ để tôi yên sao? Cái ngày tôi rời khỏi nhà ấy… tôi biết mình có thai được hai tuần. Tôi nói ra… thì sao? Mẹ anh sẽ nói gì? ‘Thằng đó không phải máu nhà tao’? Hay đòi xét nghiệm ADN trước mặt hàng xóm?”
Tùng cứng họng. Hà tiếp:— “Tôi đã van anh ở lại ngày cuối. Anh có nhớ anh nói gì không?”Tùng cúi đầu, hơi thở đứt đoạn:— “Anh nói… chúng ta không hợp…”— “Đúng.” – Hà gật đầu – “Chúng ta không hợp, vì anh không hợp làm chồng của một người đàn bà không có tiếng nói.”
Câu nói ấy khiến Tùng đau đến tê dại. Anh thì thầm:— “Cho anh nhận con… được không?”Hà bật cười. Một tiếng cười nghẹn, đắng nghét:— “Nhận? Khi anh đã bỏ rơi hai mẹ con tôi ngay từ khi nó mới chỉ là một hạt bụi nhỏ trong bụng mẹ?”
Tùng quỳ xuống trước mặt Hà, bất chấp những ánh nhìn xung quanh:— “Hà… xin em… Anh sai thật rồi. Nhưng cho anh cơ hội làm cha…”
Hà nhìn anh lâu đến mức anh thấy thời gian như bị kéo giãn. Rồi cô nghiêng người, nhặt nén nhang mới đốt cho mẹ, đặt vào tay anh:— “Nếu anh muốn làm cha… anh phải xứng đáng với danh xưng ấy.Nhưng trước hết… hãy đứng dậy. Đừng quỳ ở đám tang mẹ tôi. Bà không cần nhìn thấy giọt nước mắt muộn màng này.”
Tùng đứng dậy, nước mắt rơi thành dòng.— “Anh sẽ làm tất cả… để mẹ con em tha thứ.”Hà ôm lấy di ảnh mẹ, giọng cô trầm lại:— “Thứ tha? Anh nghĩ… dễ vậy sao?”
Tùng nghẹn:— “Anh… rời bỏ vợ hai rồi. Cô ấy không thể sinh con. Giờ anh chỉ còn mỗi Bin…”Hà nhìn anh thật sâu:— “Anh rời bỏ ai là việc của anh. Nhưng nếu muốn làm cha… anh phải chứng minh bằng thời gian, bằng trách nhiệm, chứ không phải bằng vài lời hối hận.”
Cô chỉ ra sân, nơi Bin đang chơi với mấy đứa nhỏ:— “Đó là con tôi. Muốn trở thành cha nó… anh phải đi từ vị trí người dưng.”
Tùng cúi đầu, nước mắt nhỏ xuống nền gạch lạnh. Ba tháng sau đám tang, Tùng xin Hà cho anh được đón con đi chơi một buổi. Hà đồng ý—nhưng vẫn đi theo từ xa.
Tùng học cách bế con, cách pha sữa, cách chạy theo thằng bé trong công viên. Anh vụng về, lóng ngóng, mệt mỏi, nhưng ánh mắt sáng lên mỗi khi Bin gọi: — “Chú Tùng ơi!”
Hà đứng trong bóng cây nhìn theo. Tim cô mềm đi, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Vì nỗi đau không phải nói quên là quên. Một chiều, Bin cầm tay Tùng hỏi:— “Chú ơi… sao chú thương con vậy?”Tùng ôm lấy bé, nghẹn lại:— “Vì chú… chú đã bỏ lỡ con quá lâu rồi.”
Bin không hiểu, nhưng cười tươi vì được ôm. Còn Hà—đứng cách đó vài bước—quay đi, lau vội dòng nước mắt. Cô không biết tương lai ra sao. Không biết có thể tha thứ hay không.
Nhưng cô biết… đứa trẻ cần một người cha. Và có lẽ… cuộc đời đang cho cô và Tùng một cơ hội thứ hai – để làm lại, không phải làm vợ chồng… mà để làm cha mẹ của cùng một đứa trẻ.

