Tôi gặp Tuấn lần đầu trong tiệc sinh nhật của một người bạn chung. Giữa ánh đèn vàng lấp lánh và tiếng nhạc du dương, Tuấn nổi bật như một nam châm thu hút mọi ánh nhìn. Anh cao ráo, nụ cười nửa miệng đầy vẻ phong trần và cách nói chuyện hài hước khiến bao cô gái trong bữa tiệc hôm ấy phải trộm nhìn, và tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng tôi vốn là đứa con gái kiệm lời, yêu ai cũng chỉ giấu trong lòng, kiêu hãnh chờ đợi tín hiệu từ đối phương.
Và may mắn thay, Tuấn để ý đến tôi. Sự tan cong dồn dập, những bó hoa hồng đỏ thắm mỗi chiều tan làm, những buổi hẹn hò lãng mạn ở những quán cà phê ven hồ đã nhanh chóng đốn gục trái tim non nớt của tôi. Chúng tôi yêu nhau say đắm và kết thúc bằng một đám cưới trong mơ, thề nguyện bên nhau đến đầu bạc răng long.
Nhưng đời không như là mơ, và hôn nhân thì càng không phải là nấm mồ chôn tình yêu theo cách thi vị. Nó là nấm mồ chôn vùi những ảo tưởng.
Hai năm sau ngày cưới, người đàn ông hào hoa năm nào giờ biến thành một gã chồng tồi tệ. Công việc kinh doanh của Tuấn sa sút nghiêm trọng do anh lười biếng và bảo thủ. Thay vì tu chí làm ăn, anh lại đổ lỗi cho thời thế và chìm đắm trong những cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng. Điều nực cười nhất là dù tiền không kiếm ra, Tuấn vẫn bị ám ảnh bởi vẻ bề ngoài. Anh ta có thể dành cả tiếng đồng hồ để chải chuốt, xịt nước hoa thơm phức trước khi ra ngoài nhậu, mặc kệ vợ con nheo nhóc ở nhà.
Tôi – từ một cô gái vui vẻ, giờ đây như con thoi quay cuồng giữa hai đầu việc. Ban ngày áp lực với những con số ở công ty, chiều về lại lao vào bếp núc, dọn dẹp và chăm đứa con nhỏ mới hơn một tuổi.
Đỉnh điểm của sự chịu đựng là những đêm khuya khoắt. Tiếng cạch cửa khô khốc vang lên lúc 2 giờ sáng. Tuấn lảo đảo bước vào, người nồng nặc mùi rượu trộn lẫn mùi nước hoa rẻ tiền và khói thuốc. Anh ta lao thẳng vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Con tôi đang ngủ giật mình khóc thét lên vì tiếng động mạnh.
Tôi vừa bế con dỗ dành, vừa nhìn chồng nằm vật ra sàn nhà nhớp nháp. Nước mắt tôi cứ thế trào ra, mặn chát. Tôi đặt con xuống cũi khi bé đã thiếp đi, rồi lẳng lặng đi lấy chậu, khăn, lau dọn “bãi chiến trường” mà người chồng hào hoa của tôi để lại. Vừa lau, tôi vừa khóc tu tu như một đứa trẻ, cảm thấy tủi thân cùng cực. Tại sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh này?
Tôi đã thử mềm mỏng. Tôi đã thử lựa lời khuyên nhủ những lúc anh tỉnh táo. “Anh à, em mệt lắm. Anh bớt nhậu lại, phụ em đưa con đi học được không?” Tuấn chỉ ậm ừ cho qua chuyện, gắng gượng được hai ba hôm rồi “ngựa quen đường cũ”. Thậm chí, thái độ của anh ngày càng trâng tráo hơn, coi việc tôi phục dịch là lẽ đương nhiên.
Ngày hôm ấy, trời nóng như đổ lửa, áp lực công việc khiến đầu tôi muốn nổ tung. Về đến nhà, đập vào mắt tôi là cảnh tượng bừa bộn, con thì chưa tắm rửa, khóc ngằn ngặt vì đói, còn Tuấn thì đang đứng trước gương, thắt lại chiếc cà vạt để chuẩn bị đi tiệc sinh nhật hội bạn nhậu.
Cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà. Sự kìm nén bấy lâu bùng nổ. Anh không thấy con đang khóc à? – Tôi gắt lên.
Tuấn thản nhiên xịt nước hoa: “Đó là việc của đàn bà. Em về rồi thì lo cho con đi, anh có hẹn rồi”.
Tuấn quay phắt lại, mắt vằn đỏ: “Cô im ngay. Đừng có lải nhải nữa”. Tôi không nhịn nữa, hét lên trong uất ức: “Anh làm đàn ông chi mà không lo được cho gia đình? Anh nhìn lại mình đi, anh là đồ hèn”! Không gian như ngưng đọng lại trong một giây. Cụm từ “đồ hèn” dường như đã chạm vào lòng tự ái cao ngút trời của gã đàn ông thất bại.
“Cô nói gì? Cô nói lại tôi xem! – Tuấn trợn mắt, giọng gầm gừ như thú dữ”. Tôi ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, dồn hết sự khinh bỉ vào từng chữ: TÔI. NÓI. ANH. LÀ. ĐỒ. HÈN.
Bốp!
Một tiếng nổ chát chúa vang lên. Trước mắt tôi tối sầm lại, sao bay đầy trời. Má trái tôi nóng bừng, đau rát khủng khiếp. Cú tát trời giáng khiến tôi loạng choạng ngã dúi dụi xuống ghế sofa. Nước mắt trào ra không kìm được. Từ khi yêu nhau đến giờ, dù có lúc to tiếng, Tuấn chưa bao giờ động một ngón tay vào người tôi. Vậy mà hôm nay…
Nhưng cơn điên của Tuấn chưa dừng lại. Thấy tôi ngã, anh ta như con thú say máu, tiếp tục lao tới định giơ chân đạp tôi. Tôi co rúm người lại, nhắm nghiền mắt chờ đợi trận đòn tiếp theo. Đúng lúc đó, cánh cửa nhà tôi bật mở. Một bóng người lao vào nhanh như cắt, chặn đứng cánh tay đang vung lên của Tuấn.
“Anh làm cái trò gì thế hả? Đánh phụ nữ mà coi được à”? Là Huy – anh hàng xóm ở căn hộ kế bên. Huy to lớn, vững chãi, đẩy mạnh Tuấn lùi lại phía sau. Tuấn đang say, loạng choạng suýt ngã, miệng lảm nhảm chửi bới nhưng không dám xông vào nữa vì thấy Huy quá rắn rỏi.
Huy quay sang tôi, ánh mắt đầy lo lắng: “Em có sao không? Đứng dậy được không? Tạm lánh sang nhà anh hoặc đi đâu đó đi, ở đây nguy hiểm lắm”.
Tôi run rẩy ôm lấy con, vơ vội chiếc túi xách rồi chạy ra khỏi căn nhà ngột ngạt ấy, để lại sau lưng tiếng chửi rủa của gã chồng tệ bạc và bóng lưng vững chãi của người hàng xóm đang chắn cửa bảo vệ mẹ con tôi. Đêm đó là đêm dài nhất cuộc đời tôi, nhưng cũng là đêm tôi tỉnh ngộ.
Sáng hôm sau, tôi trở về nhà khi Tuấn đã đi vắng. Tôi dọn dẹp đồ đạc của anh ta, vứt hết ra ngoài cửa và gọi thợ đến thay khóa. Đơn ly hôn được tôi ký roẹt một cái và gửi thẳng đến chỗ anh ta làm việc. Tôi không sợ. Nhà là của bố mẹ tôi cho, kinh tế tôi tự chủ. Tôi không cần một gã đàn ông chỉ biết làm cảnh và vũ phu.
Tuấn van xin, níu kéo, rồi dọa dẫm, nhưng tôi đã chết tâm. Sự dứt khoát của tôi khiến thủ tục ly hôn diễn ra nhanh chóng. Trong những ngày tháng chông chênh sau ly hôn ấy, Huy xuất hiện như một cơn gió mát lành. Hóa ra, anh đã để ý đến sự vất vả của tôi từ lâu qua những lần chạm mặt ở hành lang, qua những tiếng khóc đêm của mẹ con tôi vọng sang nhà anh.
Huy không hào hoa, không biết nói những lời đường mật như Tuấn. Anh trầm tính, cục mịch nhưng chân thành. Ban đầu, anh chỉ qua sửa giúp tôi cái bóng đèn, cái vòi nước hỏng. Rồi những ngày cuối tuần, anh sang chơi với con trai tôi, dạy thằng bé xếp hình để tôi có thời gian nghỉ ngơi.
Anh nấu ăn rất ngon. Những bữa cơm anh nấu không cầu kỳ nhưng ấm nóng tình người: “Em ăn đi cho nóng, nhìn em gầy quá, lấy sức mà nuôi con. – Huy nói, tay vụng về gắp thức ăn cho tôi”.
Sự quan tâm lặng lẽ ấy dần dần chữa lành trái tim đầy vết xước của tôi. Tôi nhận ra, đàn ông quyến rũ không phải ở bộ vest bóng lộn hay mùi nước hoa đắt tiền, mà ở đôi tay chai sần biết lo toan và bờ vai đủ rộng để người phụ nữ dựa vào khi mệt mỏi.
Hai năm sau cú tát định mệnh ấy, tôi tái hôn.
Chú rể không ai khác chính là Huy. Ngày cưới, tôi không khóc, chỉ cười hạnh phúc nắm chặt tay anh. Cuộc sống hiện tại của tôi bình yên đến lạ. Con tôi gọi Huy là ba, quấn quýt anh hơn cả mẹ. Chúng tôi cùng nhau nấu cơm, cùng nhau dọn dẹp, chia sẻ mọi buồn vui.
Thỉnh thoảng, nghĩ về quá khứ, tôi không còn thấy đau lòng hay hận thù nữa. Nghe đâu Tuấn giờ nợ nần chồng chất, vẫn sống nay đây mai đó.
Tôi nhìn Huy đang cặm cụi sửa lại chiếc xe đạp cho con ngoài ban công, lòng trào dâng một niềm biết ơn sâu sắc. Cảm ơn Tuấn – người chồng cũ tệ bạc. Cảm ơn cú tát “trời giáng” năm ấy của anh. Nếu không có sự tàn nhẫn đó, có lẽ tôi vẫn đang chìm đắm trong vũng lầy của sự cam chịu, và tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội mở cửa trái tim để đón nhận người đàn ông tuyệt vời đang ở ngay sát vách nhà mình.
Đôi khi, phải đi qua những ngày mưa bão kinh hoàng, người ta mới biết trân trọng những ngày nắng ấm bình yên.

